Chương 793: Tù binh


Tố Cơ ngồi trên ghế thử thăm dò Viên Mục Dã:
Ngươi nghĩ thế nào rồi? Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi giúp ta qua được ải này, ta lập tức8 cho các ngươi mượn chiếc gương đồng có hoa văn đám mây kia.


Viên Mục Dã thấy cô gái này chẳng hề ngốc một chút nào, còn biế3t nắm
đường về
của bọn họ là chiếc gương đồng làm con bài mặc cả.
Tố Cơ nhún vai:
Còn chưa bắt đầu làm sao biết khi nào xong được?

Viên Mục Dã như bừng tỉnh:
Hóa ra cô vẫn luôn giam Lưu Đại trong thiên lao của cung Tử Vân... chính là vì không muốn anh ta điêu khắc tượng đá cho cô?

Vào thiên lao, việc đầu tiên Viên Mục Dã làm là chạy đến thăm người bạn tù Lưu Đại, xem mấy ngày qua anh ta thế nào? Lúc đầu Lưu Đại còn tưởng Viên Mục Dã lại bị đưa về thiên lao, kết quả khi anh ta nhìn thấy Quốc sư ở bên cạnh Viên Mục Dã thì sợ đến mức nằm rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu lên...
Sau khi thăm Lưu Đại, Viên Mục Dã thì thầm hỏi Tố Cơ:
Vì sao những người nhìn thấy khuôn mặt thật của cô đều nhất định phải chết? Lưu Đại là một thợ điêu khắc, hẳn là anh ta không dám nói ra dáng vẻ thật của cô đâu.

Sau đó Tố Cơ dẫn Viên Mục Dã đi đến nơi sâu nhất trong thiên lao, trong phòng giam có một người đàn ông khắp người bị xích sắt trói chặt... Lúc này Viên Mục Dã mới phát hiện thật ra ngoại hình của người Tamarin đâu phải tóc vàng mặt xanh mắt đỏ, bọn họ chỉ cao lớn hơn người Bắc Tấn bình thường một chút mà thôi.
Viên Mục Dã hỏi:
Đây chính là người Tamarin?

Tố Cơ cười xấu hổ:
Ta cũng đã nói rồi mà, đó là do người Bắc Tấn đã yêu ma hóa người Tamarin. Có điều, dù ngoại hình của chúng không đáng sợ như trong truyền thuyết, nhưng sự hung tàn của chúng chỉ có hơn chứ không kém...

Lúc này người trong thiên lao dường như nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, gã từ từ giương mắt nhìn về phía Tố Cơ và Viên Mục Dã đứng bên ngoài phòng giam... Người Tamarin này đầu tóc rối bù, da ngăm đen, toàn thân xăm kín những hình thù kỳ dị.
Thấy Viên Mục Dã không lên tiếng, Tố Cơ tiếp tục nói:
Ta là một Quốc sư thế nào trong lòng ta hiểu rõ, đời này ta không thể nào trở thành một người độc ác sát phạt quyết đoán được... có lẽ sự xuất hiện của ngươi chính là vì ông trời đang muốn giúp ta chăng? Để ngươi đến thay ta hoàn thành chuyện mà ta không làm được, nếu không thì tại sao các ngươi lại cứ nhất định phải xuất hiện ở đây chứ?

Không ngờ Tố Cơ vòng mấy vòng lại buộc chặt Viên Mục Dã vào chuyện này, cuối cùng cậu do dự, nói:
Tôi muốn nhìn thấy tù binh người Tamarin kia trước...

Tố Cơ gật đầu:
Ừm, có phải ngoại hình rất đáng ghét không,

Viên Mục Dã buồn bực nói:
Không phải cô nói bọn chúng đều tóc vàng mặt xanh mắt đỏ sao?

Kết quả Tố Cơ lại lắc đầu, nói:
Không phải người nào nhìn thấy khuôn mặt thật của ta cũng đều phải chết, ngươi đã từng nhìn thấy rồi, mà còn không chỉ một lần, ngươi thấy ta có giết ngươi không?


Vậy tại sao Lưu Đại nhất định phải chết?
Viên Mục Dã không hiểu nổi.
Tố Cơ nói với vẻ chán nản:
Ta là người dễ mềm lòng, sao có thể nhìn Lưu Đại chỉ vì một bức tượng đá mà chết chứ, nhưng ta không có cách nào thay đổi vận mệnh của hắn, cũng giống như ta không thể nào thay đổi vận mệnh của chính mình vậy... Cho nên đành phải kéo dài được ngày nào hay ngày đó.

Trong khoảng khắc ấy, Viên Mục Dã cảm thấy một cô gái như thế này không nên bị giam giữ trong thâm cung, cô ta phải đi ngao du thế giới mới đúng. Tiếc rằng ngay cả việc bản thân mình có thể quay về được hay không Viên Mục Dã cũng không nắm chắc, chứ đừng nói đến việc đưa thêm một người cổ đại quay về.
Tố Cơ cao hứng nói:
Không thành vấn đề, sau khi trở về ta sẽ sắp xếp!

Cứ như vậy, Viên Mục Dã ngu ngu ngơ ngơ đồng ý giúp Tố Cơ giết tên tù binh trong lễ tế trời. Đêm hôm đó bọn họ lập tức chạy về cung Tử Vân, Tố Cơ đưa Viên Mục Dã đến thẳng thiên lao, hóa ra tên tù binh người Tamarin kia cũng bị nhốt trong thiên lao của cung Tử Vân.
Viên Mục Dã trầm giọng nói:
Thật ra chúng tôi vốn không 9nên xuất hiện ở đây, nếu như chúng tôi tham dự vào chuyện của Bắc Tấn, sợ rằng sẽ dẫn đến sự thay đổi về lịch sử...

Tố Cơ lắ6c đầu:
Không đâu, thật ra là ngươi nghĩ như vậy thôi, còn cho dù thế nào đi chăng chữa thì gã người Tamarin kia chắc chắn phải chết,5 chỉ khác nhau ở chỗ là ta giết hay ngươi giết mà thôi. Hơn nữa, cho dù coi như đến cuối cùng ta vẫn không ra tay được, thì hắn có thể sống sót không? Đáp án chắc chắn là không, cho nên kết cục của hắn chỉ có thể là chết... nếu đã là như vậy thì ngươi còn gì phải lo lắng nữa chứ?

Tố Cơ thở dài:
Đó là vì Lưu Đại khác ngươi, ngươi đã từng nhìn thấy mặt ta nhưng đâu có ai biết chuyện này? Còn Lưu Đại thì khác, toàn bộ người của Bắc Tấn đều biết hắn đã từng nhìn thấy ta, cho nên một khi tượng đá hoàn thành, hắn chắc chắn phải chết.

Viên Mục Dã hỏi tiếp:
Vậy phải mất bao lâu mới điêu khắc xong tượng đá?

Đột nhiên gã người Tamarin kia từ từ toét miệng ra, để lộ chiếc răng nanh màu đen, hắn nói:
Phụ nữ... ta ngửi thấy mùi phụ nữ!


Nói xong hắn còn tự liếm liếm môi mình trông rất buồn nôn.

Viên Mục Dã thấy dáng vẻ gợi đòn của đối phương thì lập tức ném chút lòng trắc ẩn của mình lên chín tầng mây... Viên Mục Dã không thèm chớp mắt quay sang nói với Tố Cơ:
Tôi đồng ý giúp cô, chúng ta ra ngoài đi!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.