Chương 794: Lễ tế trời


Viên Mục Dã cười lạnh:
Lòng người đều tham lam, có thể cướp được lương thực bằng sức mạnh thì cớ gì phải cam tâm vất vả canh tác nữa? Với lại,8 quan trọng nhất là người Tamarin vốn không biết làm ruộng… Thật ra rõ ràng Tamarin và Bắc Tấn có thể kết thúc chiến tranh bằng cách cùng nhau3 hợp tác, nhưng cả hai lại lựa chọn cách đánh nhau ngu xuẩn nhất để làm nhau bị thương.


Tố Cơ sửng sốt:
Cùng nhau hợp tác là sao?
<9br>
Viên Mục Dã kiên nhẫn giải thích:
Đầu tiên các người phải biết được lý do tại sao người Tamarin lại muốn cướp phá biên cảnh của Bắc Tấ6n?



Đó là do bản chất của bọn chúng hung tàn!
Tố Cơ đáp không hề nghĩ ngợi.
Tố Cơ suy nghĩ rồi đáp:
Có một phần do chính bọn ta nuôi, nhưng phần lớn là mua về từ nước Cam Lan ở phía Nam.

Viên Mục Dã gật đầu nói tiếp:
Nếu nghĩ về nó từ một góc độ khác, người Tamarin chỉ biết chăn thả và săn thú, mà người Bắc Tấn lại chỉ am hiểu canh tác, nếu người Bắc Tấn đổi lương thực của mình với ngựa và trâu cày của người Tamarin thì sao? Cứ như vậy, các người sẽ có ngựa chiến và trâu cày, người Tamarin cũng có được lương thực mà bọn họ muốn, giải quyết được gốc rễ vấn đề, tất nhiên cũng sẽ không có chiến tranh nữa…

Đây là lần đầu tiên Tố Cơ nghe thấy suy nghĩ kiểu này, cô ta sửng sốt trong chốc lát rồi nói:
Nhưng bọn chúng có đồng ý đổi với Bắc Tấn ta không?

Nhưng Viên Mục Dã lại lắc đầu:
Đây không phải l5à vấn đề cơ bản. Trước đó tôi đã nói rồi, người Tamarin chỉ am hiểu du mục, cho nên cuộc sống và hoàn cảnh cư trú của bọn họ đều cực kỳ không ổn định, ngày qua ngày phiêu bạt khắp nơi cũng không dễ dàng gì. Nhưng Bắc Tấn của các người thì khác, các người biết canh tác, biết lựa chọn định cư ở nơi đất đai phì nhiêu, các người gieo trồng vào mùa xuân và thu hoạch vào mùa thu, sống lâu dài ở một nơi cố định, có nhiều thời gian để sáng tạo những thứ khác hơn. Cho nên so sánh với người Tamarin, cuộc sống của các người chắc chắn giàu có hơn.

Tố Cơ hừ lạnh:
Bọn ta sống giàu có cũng là nhờ bọn ta trả giá bằng sự cố gắng, rõ ràng bọn họ lười tự mình canh tác, cho nên mới ra ngoài cướp bóc của người khác! Ngươi bảo làm sao Bắc Tấn hợp tác với loại người hoang dã này được?

Thấy Tố Cơ không đồng ý với suy nghĩ của mình, Viên Mục Dã bèn hỏi ngược lại:
Ngựa chiến và trâu cày, súc vật linh tinh của Bắc Tấn từ đâu mà có?


Không thử làm sao biết được? Cô luôn miệng nói người Tamarin thường xuyên quấy rầy dân chúng ở biên cảnh Bắc Tấn, khiến bọn họ bị thương vong nặng nề. Nhưng khi Bắc Tấn các người đánh nhau với Tamarin, chẳng lẽ không giết chết người của bọn họ ư? Nếu hai bên có thể đánh nhau trên trăm năm, chứng tỏ thực lực hai bên ngang nhau, chắc chắn đều có thương vong, tất nhiên cũng phải thừa nhận đau khổ do chiến tranh mang lại… Làm sao cô biết những dân chúng người Tamarin không hy vọng chiến tranh kết thúc?
Viên Mục Dã tận tình khuyên bảo.
Tố Cơ lẩm bẩm:
Nếu ngay từ đầu có thể thử hợp tác thì hay rồi, nhưng hiện giờ nói gì cũng đã muộn. Giữa bọn ta có thù sâu như biển, chắc không có bên nào muốn buông bỏ thù hận để thật lòng đàm phán hòa bình đâu.

Viên Mục Dã lắc đầu:
Đó là vì các người vẫn chưa rõ đạo lý ‘Trên đời này không có kẻ địch nào là mãi mãi’… Hơn nữa, khi đối mặt với chiến tranh, sẽ không bao giờ có người chiến thắng thực sự.

Lượng thông tin trong lần trò chuyện này của Viên Mục Dã và Tố Cơ khá lớn, nhất thời cô ta vẫn chưa thể chấp nhận được những ý tưởng táo bạo đó. Nhưng nó cũng đã gieo vào lòng cô ta một hạt giống quyết tâm cải cách, bởi vì cô ta cũng ngầm hiểu rõ, đã đến lúc phải giải quyết triệt để chiến tranh giữa Tamarin và Bắc Tấn.

Vài ngày sau, lễ tế trời của Bắc Tấn chính thức bắt đầu. Tấn Lăng Vương hạ chỉ thông báo với thiên hạ, Đại Quốc sư Bắc Tấn sẽ tự tay đâm một tù binh người Tamarin vào ngày lễ tế trời. Tin này vừa tung ra, trên dưới Bắc Tấn đều vui mừng.

Dù Viên Mục Dã không thể hiểu vì sao chỉ giết một tù binh mà đến mức cả nước vui mừng, nhưng cậu đã đồng ý với Tố Cơ, cho nên cũng chỉ có thể giúp cô ta vượt qua ải này trước đã…

Sau khi nghi thức tế trời bắt đầu, Viên Mục Dã đã thay quần áo và mặt nạ giống Quốc sư đại nhân như đúc, bởi vì các trình tự của lễ tế trời kiểu này rất rườm rà, cho nên Viên Mục Dã chỉ có thể tráo đổi với Tố Cơ vào thời khắc cuối cùng.

Trong toàn bộ buổi lễ, cơ hội duy nhất có thể giấu giếm mọi người và hoán đổi với Tố Cơ là đoạn múa cầu phúc của tốp vu sư ở trước cung Tử Vân. Sau khi đoạn múa này chấm dứt, Quốc sư Bắc Tấn bước ra từ một lối đi ngầm trên tế đàn, trực tiếp giết chết tù binh người Tamarin đã bị cột sẵn trên đó làm tế phẩm.

Những gì Viên Mục Dã phải làm là trốn trong lối đi ngầm, sau khi chấm dứt điệu múa cầu phúc, cậu sẽ giả mạo Tố Cơ đi ra ngoài, giết chết gã người Tamarin, tưới máu của hắn xuống dưới tế đàn, hoàn thành toàn bộ nghi thức tế trời.

Sau bước này, Viên Mục Dã phải nhanh chóng lùi vào trong lối đi ngầm, để Quốc sư thực sự đi ra ngoài… Còn Viên Mục Dã ở trong lối đi ngầm chỉ cần cởi quần áo của Quốc sư ra và mặc ngược lại là sẽ lập tức biến thành kiểu quần áo khác, đến lúc đó Tố Cơ sẽ sai người đón Viên Mục Dã ra khỏi lối đi ngầm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.