Chương 800: Ý trời
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1274 chữ
- 2022-02-08 03:37:43
Đây là lần đầu tiên những người khác nhìn thấy cách xử lý tình huống khi bị rắn độc
Thất Nhật Đoạn Hồn
cắn như vậy, đương nhiên, bọn họ cà8ng chưa từng thấy người nào bị loài rắn độc này cắn xong còn có thể sống sót.
Nhưng ở trong mắt của Viên Mục Dã, độc của loài rắn n3ày cũng không ghê gớm lắm, chẳng qua là điều kiện và kỹ thuật chữa bệnh ngay lúc đó có hạn, bởi vậy mới đồn đoán
Thất Nhật Đoạn Hồn
đáng 9sợ như thế.
Tấn Lăng Vương cũng thay đổi sắc mặt:
Tên người Tamarin đó có thể điều khiển rắn ư?
Viên Mục Dã lắc đầu:
Không hẳn, nhưng mà rõ ràng mục tiêu lần này của đối phương là nhằm vào vương thượng.
Liêu Kỷ ở bên cạnh nghe thấy thế vội nói với Tấn Lăng Vương:
Vương thượng, chỗ này không an toàn, mật thám của các quốc gia khác đông đảo, chỉ e đã có người để lộ hành tung của người ra ngoài từ lâu, mong người nhanh chóng về cung thì hơn.
Dù trong lòng Tấn Lăng Vương tức lắm, nhưng biết hiện giờ trừ việc nhanh chóng về cung thì chẳng còn cách nào khác, vì thế anh ta nói với Liêu Kỷ bằng sắc mặt u ám:
Mấy ngày tới tăng cường tuần tra biên cảnh, nếu gặp được người Tamarin, lập tức giết chết không luận tội!
Không thể nào, quả nhân đã hỏi ngự y trong cung, hắn nói với quả nhân rằng trúng độc của Thất Nhật Đoạn Hồn vô cùng đau đớn, cơ thể sẽ thối rữa và chết trong vòng bảy ngày… Nhưng hai ngày nay Viên Mục Dã ăn được uống được, ngay cả miệng vết thương bị rắn cắn cũng đã đóng vảy, chẳng có chút dấu hiệu thối rữa nào cả!
Tấn Lăng Vương nói với giọng không thể tin nổi.
Vị vu y kia nhìn sang Viên Mục Dã:
Trước khi bị rắn cắn, cơ thể các hạ có dấu hiệu không khỏe gì không?
Tấn Lăng Vương dở khóc dở cười:
Tình hình ngay lúc đó nguy cấp, Viên Mục Dã bị cắn là vì cứu quả nhân. Thế muội không quan tâm xem quả nhân có bị thương hay không à?
Tố Cơ bĩu môi:
Vương thượng có phúc trạch dài lâu, Viên Mục Dã sao có thể so sánh được? Nếu cả người cũng bị thương thì muội chẳng cần hỏi đến hắn làm gì nữa… Chắc chắn hắn không thể nào còn sống trở về rồi.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã hỏi quân y:
Loài rắn Thất Nhật Đoạn Hồn này có phổ biến ở gần đây không?
Ai ngờ quân y lại lắc đầu:
Cũng không phổ biến, thông thường chúng đều xuất hiện ở nơi người Tamarin thường xuyên lui tới…
Nghe vậy, tim của những người khác như vọt lên tận cổ, nhưng Viên Mục Dã thầm biết rõ nọc độc trong cơ thể mình đã nặn ra hết, vì thế cậu nghênh ngang đi vài chục bước trước mặt mọi người, sau đó trấn an bọn họ:
Yên tâm đi, tôi tự biết mà… Thật ra ở nước tôi cũng có loài rắn độc này và phần lớn mọi người đều chữa bằng cách này, nếu xử lý kịp thời, chắc chắn sẽ không chết người đâu.
Lúc này Viên Mục Dã mới nhớ ra việc xem xét con rắn chết dưới đất. Hiện giờ, điều duy nhất khiến cậu cảm thấy kinh ngạc là, thứ này vẫn leo ở trên lưng cậu mà cậu lại hoàn toàn không biết, đây mới điều khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Anh em nhà họ Tố đấu võ mồm một lúc, Tấn Lăng Vương bèn dẫn em gái vội vàng đến phòng của Viên Mục Dã. Lúc này cậu đang rầu rĩ ở trong phòng, nghĩ xem mình nên rời khỏi đây bằng cách nào! Bởi vì còn tiếp tục như vậy, cậu sẽ càng lún càng sâu, thay đổi càng nhiều lịch sử của Bắc Tấn…
Thấy Tấn Lăng Vương dẫn Tố Cơ và một người hầu khác của cung Tử Vân vào, Viên Mục Dã vội đứng dậy đón. Tố Cơ thấy thế vội vàng nói với Viên Mục Dã:
Ngươi đừng nhúc nhích, hôm nay ta chỉ dẫn vu y đến xem vết thương của ngươi thôi.
Viên Mục Dã thầm nghĩ bụng, không phải lại thêm một tên tới đòi chém cánh tay của cậu nữa đấy chứ? Kết quả dường như vị vu y này có chút tài năng thật, đầu tiên cô ta bắt mạch cho Viên Mục Dã, sau đó lại nhìn chằm chằm vào cậu cả buổi với vẻ ngờ vực:
Các hạ trúng kỳ độc mà có thể sống đến bây giờ, đúng là kỳ tích mà…
Ba người bao gồm cả Viên Mục Dã đều cả kinh. Tấn Lăng Vương và Tố Cơ cho rằng độc rắn trong cơ thể Viên Mục Dã chưa hết hẳn, còn Viên Mục Dã lại biết rõ có thể là đối phương nói đến loại virus biến dị trong cơ thể mình.
Viên Mục Dã lắc đầu, đáp đúng sự thật:
Tôi không cảm thấy có dấu hiệu không khỏe gì cả. Có điều hai năm trước tôi từng bị bệnh nặng, may mắn còn sống, không biết ý vu y có phải chỉ điều này không?
Ai ngờ vu y lại xoay người nhìn về phía Tố Cơ:
Quốc sư thứ tội, nhất thời tiểu nhân cũng không nhận ra Viên đại nhân đã trúng độc gì… Có điều xem mạch tượng thì thấy cần chút ít thời gian độc mới phát tác, cho nên trước mắt Viên đại nhân không có bệnh trạng rõ ràng.
Về cung, sau khi biết Viên Mục Dã bị rắn cắn, Tố Cơ đã chạy đến ngay trong đêm, hơn nữa còn dẫn theo mấy thầy thuốc giỏi nhất trong cung Tử Vân đến…
Tố Cơ chề môi:
Vương thượng, sao huynh nói chuyện mà không giữ lời thế? Chẳng phải huynh đã bảo sẽ đối xử thật tốt với Viên Mục Dã à? Đã lén xuất cung thì chớ, lại còn để hắn bị rắn độc cắn nữa.
Máu độc chảy ra ngoài, vết thương trên hổ khẩu của Viên Mục Dã đã dần dần bớt sưng, cậu mỉm cười nhìn sang quân y và nó6i:
Nhớ nhé, về sau gặp phải tình huống bị rắn ‘Thất Nhật Đoạn Hồn’ cắn, đầu tiên phải xử lý miệng vết thương giống như tôi làm, nếu người 5đó mạng lớn, chắc chắn sẽ sống được.
Dường như quân y cực kỳ không yên tâm với cách xử lý của Viên Mục Dã, ông ta tận tình khuyên bảo:
Vị đại nhân này, bình sinh lão phu đã gặp ba người bị rắn Thất Nhật Đoạn Hồn cắn, chẳng một ai trong số họ sống quá bảy ngày. Hơn nữa trước khi chết đều cực kỳ khổ sở. Tôi khuyên đại nhân chớ nên lơ là.
Viên Mục Dã càng chắc chắn suy đoán trước đó của mình. Con rắn
Thất Nhật Đoạn Hồn
xanh biếc này đúng là có liên quan tới việc gã hoàng tử nước Tamarin kia vỗ tay lên lưng cậu. Tấn Lăng Vương thấy Viên Mục Dã nghe xong câu trả lời của quân y, sắc mặt cậu trở nên hơi khó coi, thì hỏi làm sao vậy?
Viên Mục Dã thở dài, đáp:
Có lẽ việc này có liên quan đến tên tù binh nước Tamarin chạy trốn kia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.