Chương 801: Đèn pin


Tuy nhiên, Viên Mục Dã lại có cách giải thích khác. Cậu cho rằng dù trước khi cải trang vi hành đã rất giữ bí mật, nhưng rất khó để không lọt một t8í gió nào. Đầu tiên, chắc chắn Tấn Lăng Vương phải ra khỏi vương cung, anh ta không thể nào tự dưng bay ra được. Cho dù lúc ấy Tấn Lăng Vương mặc 3đồ thường, nhưng những thị vệ và cung nhân đi lại quanh năm ở cửa cung có ai mà không biết xem mặt đoán ý?

Sáu thị vệ kia đều là tùy tùng 9bên cạnh Tấn Lăng Vương, trên cơ bản bọn họ ở đâu Tấn Lăng Vương ở đấy, cho nên chỉ cần có một chút đầu óc là có thể nhận ra ngay người mặc đồ bìn6h thường đi ở giữa những người này chính là Tấn Lăng Vương.
Viên Mục Dã vén rèm vải lên và thấy, ngoài xe ngựa là một cánh rừng đầy sương mù, mấy thị vệ luôn bảo vệ ở ngoài xe lại không thấy bóng dáng đâu.
Theo lý mà nói, mấy thị vệ đã biết trước người ngồi trong xe ngựa không phải Tấn Lăng Vương, nên nếu bọn họ là gian tế, tất nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức để đồng lõa của mình chui đầu vào lưới.
Ai ngờ Viên Mục Dã mới vừa ra khỏi xe ngựa lại đột nhiên cảm thấy có một luồng gió mạnh ập tới từ phía sau. Đầu tiên Viên Mục Dã nghiêng người tránh thoát, sau đó trở tay đâm một nhát dao… Đáng tiếc đối phương có thân thủ cực nhanh, né được rất nhẹ nhàng, sau đó hắn lại xông lên lần nữa muốn tóm lấy bàn tay đang cầm dao của Viên Mục Dã.
Lúc này Viên Mục Dã quay đầu lại và phát hiện người đang tập kích cậu chính là hoàng tử nước Tamarin, ngay lập tức cậu có cảm giác đúng là oan gia ngõ hẹp… Hơn nữa, lúc này đây Viên Mục Dã còn phát hiện thân thủ của tên này chẳng yếu một tẹo nào, thật sự không biết lúc trước tại làm sao hắn lại bị Tấn Lăng Vương bắt được.
Thật ra có thể bắt được thích khách hay không cũng không quan trọng với Viên Mục Dã, cậu chỉ muốn giúp Tấn Lăng Vương tìm ra gian tế trong vương cung thôi…
Lúc đầu xe ngựa chạy một mạch về hướng Nam, lúc sắp đến giữa trưa tất cả vẫn bình thường, nhưng khi Viên Mục Dã cho rằng thích khách sẽ không xuất hiện, xe ngựa lại đột nhiên dừng lại.
Hơn nữa, để tạo cơ hội cho đối phương ra tay, sau khi ra khỏi cung, xe ngựa lập tức đi về phía Nam. Đây là con đường nhanh nhất đi đến biên cảnh, nếu lúc này đã có người tiết lộ tin tức ra ngoài, thì đối phương nhất định sẽ chờ họ ở phía trước…
Đương nhiên, cũng không phải phía Viên Mục Dã không hề có chuẩn bị gì. Cậu và Tấn Lăng Vương đã hẹn nhau, chỉ cần phát hiện có vấn đề là sẽ báo ngay về cung bằng Xuyên Vân tiễn, một đội cấm vệ quân bám theo gần xe ngựa sẽ lập tức xuất hiện, bắt hết toàn bộ thích khách.
Do đó Viên Mục Dã suy đoán, ắt hẳn thị vệ vì nguyên nhân không rõ nào đó cũng bị bắt tách ra khỏi xe ngựa… Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã nhanh chóng rút con dao ngắn phòng thân, sau đó chậm rãi bước ra ngoài.
Bởi vì chuyến đi này không có đích đến thật sự, mà đoàn người bọn họ chỉ đi hú họa về phía Nam, nên Viên Mục Dã vốn không biết hiện giờ mình đang ở chỗ nào. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là bản thân cậu không biết bắn tên, cho nên Xuyên Vân tiễn vẫn luôn để ở trên người thị vệ.
Mãi mà Tấn Lăng Vương vẫn không nguôi được cơn tức giận vì chuyện mình bị ám sát khi đang cải trang đi vi hành. Anh ta vốn tưởng rằng ở trong phạm vi Bắc Tấn đáng lẽ rất an toàn, kết quả lại xảy ra chuyện thế này. Như vậy chẳng phải càng khó để bảo đảm sự an toàn cho dân chúng sao?
Mấy ngày sau, ở khắp mọi nơi trong Bắc Tấn bắt đầu rà quét gian tế, diệt trừ sạch sẽ tất cả gian tế của các quốc gia khác cài vào trong Bắc Tấn. Nhưng Tấn Lăng Vương vẫn không yên tâm, dường như nhìn ai cũng giống mật thám mà người Tamarin cài cắm vào bên cạnh mình.
Viên Mục Dã thấy cứ tiếp tục như vậy không ổn, cậu đề xuất ý tưởng với Tấn Lăng Vương, là cho đối phương một
mồi câu phạm tội
. Mặc dù Tấn Lăng Vương chưa bao giờ nghe nói tới mồi câu phạm tội, nhưng sau khi nghe cách của Viên Mục Dã, anh ta cảm thấy kế này rất được.
Mồi câu phạm tội của Viên Mục Dã cũng rất đơn giản, đó là thêm một lần cải trang vi hành nữa. Lần này vẫn để thị vệ bên cạnh Tấn Lăng Vương đi theo, cách ra cung cũng giống lần trước, chẳng qua người ngồi trong xe ngựa chỉ có mỗi mình Viên Mục Dã mà thôi.
Nếu là vấn đề của thị vệ, lúc này đây đối phương chắc chắn sẽ biết trong xe không có Tấn Lăng Vương, cũng hiểu đây là một cái bẫy, cho nên tất nhiên sẽ không ra mặt. Nhưng nếu là người khác ngoài những thị vệ thân cận này, cũng chính là những hộ vệ ở cửa cung, hoặc là cung nhân trong cung, họ sẽ không biết chuyện này.
Viên Mục Dã muốn loại trừ người bên cạnh Tấn Lăng Vương bằng cách này, nếu không cả ngày anh ta cứ nghi thần nghi quỷ như vậy cũng không phải là chuyện hay. Vì vậy sáng ngày hôm sau, mọi thứ diễn ra theo kế hoạch, một mình Viên Mục Dã ngồi ở trong xe ngựa của Tấn Lăng Vương.
Mặc dù lúc ra cửa cung Tấn Lăng Vương ngồi xe ngựa cùng với Viên Mục Dã, nhưng5 mấy thị vệ kia đi theo đằng trước và phía sau xe ngựa một cách rõ rành rành thế kia, có đồ ngốc mới không nhận ra ai ngồi ở trong xe.
Bởi vậy có thể thấy được, không nhất định là ai trong sáu người này tiết lộ hành tung hôm đó của Tấn Lăng Vương, nhất là hai người trong số họ còn bị giết khi chạm trán với thích khách nước Tamarin đấy thôi?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.