Chương 802: Bạn bè


Xem ra chơi chiêu trò không phải độc quyền của Viên Mục Dã, cậu có thể sử dụng đèn pin để làm người ta chói mắt, tất nhiê8n người ta cũng có thể phóng ám khí hạ gục cậu.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Viên Mục Dã cảm thấy c3ơ thể của mình trồi sụt lên xuống, thậm chí nội tạng cũng sắp bị xóc đến mức đổi vị trí luôn… Cậu gian nan mở mắt ra, th9ấy hình như mình đang nằm trên người một con vật.

Phải mất một lúc Viên Mục Dã mới nhớ ra trước đó hình như mình6 bị trúng ám chiêu của gã người Tamarin kia nên hôn mê. Mà lúc này cậu đang bị người ta trói hai tay ra sau lưng, bị vắt5 lên lưng con ngựa đang phi nước đại cực nhanh.
Cứ như vậy, Viên Mục Dã như bị số phận trêu ngươi, lại lưu lạc từ thị vệ của Tấn Lăng Vương thành tù binh của hoàng tử nước Tamarin. Mặc dù trong quãng đường sau đó, tên đen thui không tiếp tục ném Viên Mục Dã lên lưng ngựa nữa. Nhưng để đề phòng cậu nhớ đường đi đến Tamarin, hắn bịt mắt cậu bằng miếng vải đen, trói hai tay ra sau lưng, rồi cùng cưỡi một con ngựa với hắn.
Trời tối, Viên Mục Dã bị xóc nảy suốt một ngày cuối cùng cũng được tên đen thui thả xuống đất, sau đó bảo một
tên đen
khác có đôi mắt sáng rực chịu trách nhiệm trông coi cậu…
Viên Mục Dã thử nói:
Này! Cậu cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy không mệt à? Cậu xem tôi bị trói chặt thế này, chắc chắn không chạy được đâu, cậu ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi!

Tên đen thui cười gian:
Yên tâm, con cáo xảo quyệt đến mấy cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của thợ săn… Mà ta là ai chứ?


Ngài là thợ săn giỏi nhất nước Tamarin!
Tên đen nhỏ đáp bằng vẻ mặt tôn sùng.
Viên Mục Dã ở cạnh hơi xấu hổ, nói:
Thợ săn giỏi nhất, giờ có thể thả tôi ra chưa?

Nghe vậy, quả nhiên sắc mặt của tên đen thui thay đổi, nhưng hắn lại mỉm cười ngay sau đó:
Nghe ngươi nói thế, ta lại càng không thể thả ngươi đi, cùng lắm thì chúng ta lấy một đổi một thôi…

Viên Mục Dã tức cả mình:
Đầu óc cậu bị bệnh hả, tôi là gì của Tấn Lăng Vương? Tại sao hắn phải đổi gian tế của nước địch lấy tôi chứ?

Tên đen thui ngẫm nghĩ rồi cười gian manh:
Ngươi là thân tín của Tấn Lăng Vương mà, không lấy ngươi đổi thì lấy ai? Cho dù Tấn Lăng Vương không chịu, Quốc sư đại nhân cũng sẽ không đồng ý đâu, ta biết người là người tình của cô ta…

Khi Viên Mục Dã lại được nhìn thấy gương mặt đen đúa bất cần đời kia, cậu giận sôi máu, nói:
Cậu bắt tôi làm gì? Tôi đâu phải Tấn Lăng Vương!

Tên đen thui hài hước nói:
Nếu ngươi không phải Tấn Lăng Vương, vậy tại sao lại có mặt trong chiếc xe ngựa đó?


Tôi có ở trong xe ngựa hay không liên quan gì cậu? Hơn nữa, đừng trách tôi không cảnh cáo cậu, bây giờ tốt nhất lập tức thả tôi ra, nếu không mật thám cậu cài vào vương cung Bắc Tấn sẽ bị lộ đấy.
Viên Mục Dã đe dọa.
Trước đó Viên Mục Dã ngất xỉu còn đỡ, bây giờ tỉnh rồi, làm sao cậu chịu nổi tiếp tục bị xóc nảy như vậy, nên cậu quẫy chân liên tục, ai ngờ lúc này lại nghe thấy giọng nói từ trên cao:
Nếu không muốn ngã chết... thì tốt nhất là đừng lộn xộn!

Mặc dù với tư thế hiện giờ Viên Mục Dã không nhìn thấy mặt đối phương, nhưng nghe giọng ắt hẳn là tên hoàng tử nước Tamarin, cậu bèn hét lớn:
Thả tôi xuống, tôi sắp nôn ra rồi!

May mà tên này còn có chút tính người, hắn nghe Viên Mục Dã nói vậy thì lập tức ghìm dây cương, sau đó túm cậu xuống khỏi lưng ngựa...
Không ngờ
tên đen nhỏ
này dầu muối không ăn, về cơ bản là hắn không phản ứng với lời nói của Viên Mục Dã, mà cứ nhìn cậu chằm chặp, sợ chớp mắt một cái là Viên Mục Dã sẽ biến mất tiêu...
Một lát sau, tên đen thui cầm một miếng thịt hươu nướng chín trở về, sau đó ra hiệu tên đen nhỏ cởi trói cho Viên Mục Dã.
Ai ngờ tên đen nhỏ lại lắc đầu, nói:
Không thể thả, người này rất xảo quyệt.

Viên Mục Dã hết chỗ nói, xem ra dù cậu có nói gì, đối phương đều sẽ không dễ dàng thả cậu, cậu chỉ đành bất đắc dĩ nói:
Vậy bây giờ cậu định bắt tôi đưa đi đâu?

Tên đen thui cười cợt nói:
Đương nhiên là về nước Tamarin rồi!

Viên Mục Dã thầm thấy tuyệt vọng, không ngờ mình lại cách xa cái gương đồng hoa văn hình mây kia thêm một bước nữa, cứ tiếp tục như vậy thì bao giờ cậu mới có thể trở lại thời hiện đại đây?!
Tên đen thui thấy sắc mặt Viên Mục Dã tái nhợt, hắn còn an ủi:
Yên tâm đi, nước Tamarin bọn ta không giết tù binh, nếu Tấn Lăng Vương của ngươi bắt người tới đổi, tất nhiên ta sẽ trả ngươi về nguyên vẹn. Nhưng nếu hắn không chịu, thì sau này ngươi cứ ở lại Tamarin đi, trông ngươi gầy yếu thế này, chắc cũng không tốn lương thực là mấy.

Viên Mục Dã dở khóc dở cười:
Vậy cậu hãy nhanh chóng thả tôi đi, cậu không biết đấy chứ, tôi là vua dạ dày nổi tiếng đó, một người ăn bằng ba người! Đến lúc đó không chừng ăn cho nước Tamarin các người nghèo luôn!

Tên đen thui nhíu mày, hỏi:
Vua dạ dày là cái gì?

Tuy tên đen nhỏ không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nghe lời thả Viên Mục Dã, sau đó tên đen thui đưa cậu tới ngồi cạnh đống lửa, hơn nữa còn khẽ cảnh cáo cậu:
Ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng chạy… Trên mũi tên của người Tamarin bọn ta đều có tẩm độc rắn, một khi trúng tên, không chết cũng phải lột da.

Nghe đối phương nhắc tới độc rắn, Viên Mục Dã lạnh giọng hỏi:
Con rắn xanh trước kia là cậu thả lên trên người tôi à?

Tên đen thui cười đắc ý:
Đúng vậy, thế nào? Có dọa Tấn Lăng Vương sợ tới mức tè ra quần không?!

Viên Mục Dã trợn trắng mắt, tức giận giải thích:
Ý là ăn cực nhiều đấy!

Nghe vậy, tên đen thui nở nụ cười:
Không quan trọng, cha ta là thủ lĩnh người Tamarin, dù ngươi có ăn nhiều đến mấy ta cũng nuôi nổi…


Tôi cảm ơn cậu nhé!
Viên Mục Dã cười gượng.

Cậu biết điều khiển rắn?
Viên Mục Dã hỏi ngược lại.
Tên đen thui cười nói:
Chút tài mọn mà thôi…

Viên Mục Dã không lên tiếng nữa, cậu ăn từng miếng hết chỗ thịt hươu nướng.
Ai ngờ lúc này tên đen thui lại đột nhiên lấy đèn pin của Viên Mục Dã ra và hỏi:
Đây là thứ gì, làm sao nó mới phát sáng?


Viên Mục Dã liếc qua rồi thuận miệng đáp:
Đây là ánh sáng của thần, muốn biết người tốt người xấu cứ soi bằng nó là biết…


Tên đen thui ngờ vực nhìn Viên Mục Dã:
Ngươi ăn thịt của ta thì chúng ta chính là bạn bè, bạn bè không thể nói dối nhau đâu nhé.


Viên Mục Dã bật cười:
Có ai bắt bạn làm tù binh không? Hơn nữa, thịt là cậu cho tôi, có phải tôi đòi đâu...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.