Chương 803: Labrador
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1079 chữ
- 2022-02-08 03:37:38
Đối phương nghe vậy chỉ lắc đầu:
Chưa từng nghe nói đến, là người Tamarin à? Dòng họ của họ là gì?
Viên Mục Dã thắc mắc:
Người Tamarin c8òn có họ sao?
Labrador thấy tỳ nữ bê thức ăn đến thì cười hỏi Viên Mục Dã:
Mấy ngày rồi không ăn lương khô nhỉ? Mau nếm thử xem có khác gì với đồ ăn của Bắc Tấn không?
Viên Mục Dã đương nhiên sẽ không khách sáo, cậu cầm một chiếc lên và cắn một miếng to. Lúc này lại có một người Tamarin tiến vào và nói nhỏ vào tai Labrador, hắn nghe xong không nói gì mà đứng dậy rời đi luôn...
Labrador thấy lạ:
Quê hương của ngươi đúng là một nơi kỳ quái, ở chỗ này của ta chỉ có trẻ con tầm vài tuổi mới để tóc ngắn như vậy thôi.
Viên Mục Dã nghe vậy thì nhìn bím tóc trên đầu Labrador với vẻ ghét bỏ:
Tóc ngắn tiện gội đầu...
Tên đen nhỏ tỏ vẻ không vui:
Ai là Tiểu Hắc hả? Ta là Jacob chứ không phải Tiểu Hắc.
Cậu ta hung dữ nhìn thoáng qua miếng lương khô trong tay Viên Mục Dã, sau đó quay đầu ra chỗ khác:
Ta không ăn! Đây là thiếu chủ nhân chuẩn bị cho ngươi.
Viên Mục Dã thấy rõ ràng tên này rất muốn ăn nhưng lại mạnh miệng, cậu bèn nhẹ nhàng nói:
Cậu nhìn đi, chỗ này rất nhiều lương khô, cậu ăn một miếng... Thiếu chủ nhân nhà cậu sẽ không phát hiện đâu!
Jacob bỏ nốt chỗ vụn bánh vào miệng xong, cậu ta tỏ vẻ vẫn còn thòm thèm:
Đây là thứ quý giá mà chỉ quý tộc mới được ăn, bình thường bọn ta chẳng dám nghĩ đến nó...
Vậy bình thường các cậu ăn gì? Ăn thịt cả ngày à?
Viên Mục Dã hỏi.
Nhưng Viên Mục Dã không để 6ý đến cậu ta, cậu quay sang nhìn Labrador và hỏi:
Được không? Bạn của tôi?
Labrador cũng chẳng quan tâm:
Được, như vậy nghe thân thiết 5hơn...
Tên đen nhỏ ở bên cạnh nghe thế thì không vui, gắt:
Nói thừa, có người nào mà không có họ chứ?
Labrador cũng khôn3g tức giận:
Họ của ta là Yangge, tên đầy đủ của ta là Labrador Yangge, tên đầy đủ của cha ta là Abragon Yangge.
Viên Mục Dã chẳng quan tâm đến chuyện đó, cậu chỉ ăn lấy ăn để miếng lương khô trong tay, trong lúc vô tình Viên Mục Dã liếc mắt sang chỗ tên đen nhỏ, cậu thấy trong mắt thằng nhóc này đầy vẻ hâm mộ, hơn nữa còn thỉnh thoảng nuốt nước bọt, có vẻ như cậu ta cực kỳ muốn ăn lương khô trong tay Viên Mục Dã.
Viên Mục Dã thấy thế thì cầm một chiếc đưa cho tên đen nhỏ và nói:
Này Tiểu Hắc, cậu có muốn ăn một cái không?
Ban đêm lúc mọi người nghỉ ngơi, đúng là Viên Mục Dã đã từng có ý định chạy trốn, nhưng tên đen nhỏ cứ nhìn chằm chằm mọi hành động của cậu nên Viên Mục Dã chẳng có cơ hội nào để trốn cả! Cực chẳng đã, Viên Mục Dã đành phải từ bỏ, cậu lăn quay ra ngủ mà chẳng nghĩ gì đến việc bỏ trốn nữa.
Sáng sớm hôm sau, Labrador tiếp tục dẫn Viên Mục Dã lên đường, mặc dù hắn luôn mồm nói muốn làm bạn với Viên Mục Dã, nhưng khi xuất phát vẫn bịt kín mắt của cậu để đề phòng Viên Mục Dã nhớ được đường đi tới Tamarin...
Trên đường đi, Viên Mục Dã đã ăn đủ thứ thịt rừng do thủ hạ của Labrador săn được, dạ dày cậu sắp không chịu được nữa rồi, Viên Mục Dã vừa nghĩ đến cảnh thời gian dài sau này cứ phải ăn
xa xỉ
như vậy... Cậu không biết mình có bị mỡ máu cao không nữa.
Trong lúc Viên Mục Dã đang suy nghĩ linh tinh, mấy cô gái Tamarin bắt đầu đưa đến ít đồ ăn, Viên Mục Dã nhìn thấy có bánh bột ngô, mặc dù trông hơi thô nhưng vẫn tốt hơn nhiều chuyện cả bữa sáng, trưa, tối đều là thịt.
Jacob vẫn là một đứa trẻ, hơn nữa bình thường chắc cậu ta rất ít ăn mấy thứ này, cuối cùng dưới sự dụ dỗ của Viên Mục Dã... Jacob vẫn ăn một chiếc bánh bột ngô.
Viên Mục Dã thấy Jacob ăn rất cẩn thận, dường như cậu ta không nỡ làm rơi dù chỉ là một chút vụn bánh, Viên Mục Dã bèn tò mò hỏi:
Bình thường cậu không ăn thứ này à?
Viên Mục Dã gật đầu:
La9brador hơi dài, sau này tôi gọi cậu là Lab nhé!
Tên đen nhỏ quát to:
Láo xược! Gọi cái kiểu gì thế?
Thật ra Labrador không cần cẩn thận như vậy, bởi vì Viên Mục Dã là người đến từ hiện đại nên vốn chẳng biết đường... Mà đừng nói là biết đường, thậm chí Viên Mục Dã còn nhầm lẫn giữa Đông Tây Nam Bắc, cậu làm sao có thể nhớ kỹ đường đi tới Tamarin ở giữa nơi hoang vắng này?
Hai ngày sau, cuối cùng Labrador cũng dẫn Viên Mục Dã về đến bộ tộc, tình hình ở đây không khác nhiều so với suy đoán của cậu, điều kiện sinh hoạt của người Tamarin cực kỳ gian khổ, mọi người sống trong những chiếc lều vải. Đến cả Vương tử của Tamarin như Labrador, chiếc lều của hắn cũng chỉ lớn hơn một chút so với những người khác mà thôi...
Ngày đầu tiên đến Tamarin, Labrador cho Viên Mục Dã đổi sang quần áo của Tamarin, khi Viên Mục Dã gỡ chiếc mũ trên đầu xuống, Labrador cũng hơi giật mình, hỏi:
Sao tóc ngươi ngắn thế?
Viên Mục Dã vừa học cách cuốn vải lên đầu của Labrador, vừa nhún vai nói:
Tôi cũng không phải người Bắc Tấn, ở quê hương tôi, đa số đàn ông đều để tóc ngắn như vậy...
Không ngờ Jacob lại lắc đầu:
Trong tộc chỉ được ăn thịt khi những người thợ săn đi săn về, bình thường bọn ta đều ăn đậu rắn!
Đậu rắn? Là lương thực à?
Jacob suy nghĩ rồi trả lời:
Đó là một loại đậu, có thể ăn sống hoặc phơi khô rồi nghiền thành bột để làm bánh bột.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.