Chương 804: Dùng vật đổi vật
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1071 chữ
- 2022-02-08 03:37:37
Viên Mục Dã thấy tâm trạng Labrador không vui nên thức thời không nói gì, Jacob đứng bên cạnh lại lo lắng hỏi:
Có chuyện gì xảy ra thế8? Ngài lại cãi nhau với thủ lĩnh à?
Labrador không để ý đến Jacob, có vẻ như đây đã là một chuyện quá quen thuộc rồi, hắn mệt3 mỏi ngồi xuống bên cạnh Viên Mục Dã, sau đó giương mắt lên nhìn cậu và hỏi:
Có cách nào để kết thúc chiến tranh không? Để những ngườ9i dân trong bộ tộc của ta có thể sống và làm việc trong hòa bình?
Viên Mục Dã lắc đầu:
Bởi vì suy nghĩ của các người đã sai ngay từ lúc ban đầu... Tại sao lại muốn cướp đoạt của người khác chứ? Lấy vật đổi vật không được à? Nếu như có người muốn dùng sức mạnh cướp gia súc trong tay các người thì các người sẽ làm thế nào?
Nhóc Jacob ở bên cạnh không hề do dự nói luôn:
Đương nhiên là liều mạng với bọn chúng rồi!
Viên Mục Dã nghĩ ngợi rồi nói:
Không thể kết thúc vĩnh viễn được, nhưng cậu có thể tìm một điểm cân bằng cho người Tamarin.
Cân bằng gì cơ?
Labrador không hiểu.
Viên Mục Dã hỏi:
Hiện giờ các người gây chiến tranh là vì cái gì?
Labrador cười khổ:
Ngươi đã thấy tình huống của bộ tộc ta rồi đấy, người Tamarin bọn ta cũng chỉ muốn một cuộc sống yên ổn giống như Bắc Tấn thôi...
Viên Mục Dã bất đắc dĩ nói:
Đương nhiên là khác rồi, nếu các người chỉ muốn một cuộc sống ổn định thì sẽ có hàng trăm nghìn cách khác nhau mà không cần đến chiến tranh... Với tình huống trước mắt của các người sẽ chỉ càng đánh càng nghèo, đàn ông trưởng thành trong bộ tộc cũng càng ngày càng ít, đến lúc đó các người cách tuyệt chủng không còn xa nữa đâu.
Hàng trăm nghìn cách? Vậy ngươi thử nói cho ta nghe một cách để sống yên ổn xem nào?
Labrador hỏi với vẻ không tin.
Viên Mục Dã biết rằng đối với những người dân ở thời kỳ này6, muốn hoàn toàn không có chiến tranh thực sự là một hy vọng xa vời, và cũng không thể thực hiện được, kể cả có người đứng ra chấm dứt5 tất cả, nhưng chiến tranh thật sự sẽ không xuất hiện nữa sao?
Chưa chắc, một khi người lãnh đạo bị lật đổ thì lịch sử sẽ tái diễn, bất kể đối tượng của cuộc chiến là ai, người bị hại mãi mãi là những người bình thường giống như Jacob...
Viên Mục Dã nghe vậy thì nhìn Labrador và bảo:
Chẳng ai là người ngu cả, mấy người nghĩ như thế nào thì người khác cũng nghĩ như thế. Đã nhiều năm như vậy rồi, các người thật sự cho rằng người Bắc Tấn dễ bắt nạt à?
Labrador không hiểu:
Lấy vật đổi vật là gì?
Viên Mục Dã giải thích:
Là dùng đồ vật trong tay cậu đổi lấy đồ trong tay người khác... Nói đơn giản hơn là dùng bò, dê, ngựa, da thú, đây là những thứ mà Bắc Tấn không có để đổi lấy những thứ mà các người không có như lương thực, vải vóc, đồ sắt.
Labrador nghe Viên Mục Dã nói xong lại rơi vào trầm tư, có lẽ người Tamarin bọn họ chưa từng nghĩ đến chuyện này, câu nói của Viên Mục Dã đã mở ra một hướng suy nghĩ mới cho họ.
Viên Mục Dã cười lắc đầu:
Vì vậy các người mới cướp bóc à? Những thứ cướp được cũng đâu phải thật sự thuộc về các người.
Chúng tôi đi săn chẳng phải cũng là một loại cướp đoạt à? Điều đó đã ăn vào máu của người Tamarin bọn ta rồi...
Trên khuôn mặt Labrador hiện lên vẻ dữ tợn của loài sói.
Viên Mục Dã thở dài:
Vậy mới nói người Tamarin thực chất không biết mình muốn cái gì? Rốt cuộc là cuộc sống yên ổn hay cảm giác sung sướng khi cướp đoạt của người khác?
Labrador hỏi:
Hai cái đấy khác nhau à
Nếu như không phải tự mình trải nghiệm, Viên Mục Dã thật sự rất khó tưởng tượng ra, chẳng lẽ trong đầu của con người một nghìn năm trước toàn là cơ bắp sao? Dường như họ không biết cách xử lý tình huống linh hoạt...
Một lát sau, Viên Mục Dã mới nghe thấy Labrador chậm rãi nói:
Ta vừa cãi nhau với cha vì một số việc, vì vậy ta không cho rằng cha ta có thể tiếp nhận... quan điểm mới lạ của ngươi.
Viên Mục Dã gật đầu:
Tôi có thể hiểu những lời cậu nói, dù sao các người đã sống gần trăm năm qua như vậy rồi. Nhưng cậu có bao giờ tự hỏi tại sao cuộc sống trong mấy chục năm qua càng lúc càng khổ không? Chẳng lẽ các người không muốn thay đổi sao?
Labrador nghe xong tiện tay nhặt một khúc gỗ ném vào đống lửa rồi nói:
Có lúc thay đổi sẽ phải trả một cái giá rất đắt... Ngươi có thể nói những lời này đủ để chứng minh ngươi không phải là người Bắc Tấn, vì vậy ngươi không hiểu rõ một số chuyện năm đó.
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi nói:
Những gì các người cần bây giờ là nghỉ ngơi lấy lại sức, nói thẳng ra là cần thời gian để số người trong bộ tộc nhiều lên, nếu cứ thường xuyên phát sinh chiến tranh với Bắc Tấn như bây giờ, các người duy trì cân bằng nhân khẩu trong tộc đã khó rồi, làm sao mà còn tăng lên được nữa?
Labrador nghe Viên Mục Dã nói xong thì rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau hắn mới nói nhỏ:
Nếu không cướp lương thực của Bắc Tấn thì bọn ta ăn cái gì? Đậu rắn à? Thứ đó đến cả gia súc còn chê vì quá khó ăn... Nếu không có ăn thì làm sao còn nghĩ đến việc tăng dân số chứ?
Viên Mục Dã hơi ngạc nhiên, cậu cảm thấy trong lời nói của đối phương có ẩn ý, cậu bèn truy hỏi:
Chuyện năm đó? Năm đó cậu bao nhiêu tuổi?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.