Chương 810: Sống chết có nhau


Viên Mục Dã cười khổ, nói:
Vấn đề là nếu tôi không kháng cự, cậu có thể bảo đảm tôi không bị giết ngay tại chỗ không?

<8br>Jacob lắc đầu:
Ta không thể đảm bảo... Nhưng ta đã hứa với thiếu chủ nhân là cùng sống chết với ngươi.


Viên Mục3 Dã khó mà cười nổi, cậu không ngờ mình đã đi đến thế giới cách đây cả trăm nghìn năm một cách khó hiểu thì chớ, bây giờ lại9 có một thằng bé dị tộc muốn cùng sống cùng chết với mình...
Viên Mục Dã gật đầu với Jacob và không nói gì trong toàn bộ quá trình... Không phải cậu sợ mấy người này, mà là vì trong lòng Viên Mục Dã đang phân tích số lượng và vũ lực của đối phương, nếu thật sự ra tay thì phần thắng của cậu là bao nhiêu.
Nhưng khi Viên Mục Dã nhìn thấy hai mươi đến ba mươi người Tamarin đang đứng ngoài lều, cậu đã hiểu ngay tại sao Jacob lại khuyên mình đừng kháng cự. Viên Mục Dã thấy bọn họ đều cầm đại đao, nếu cậu không nghe theo thì sẽ bị chặt thành thịt vụn ngay lập tức.
Sau đó hai người chậm rãi đi về phía Tây bộ lạc dưới sự ép buộc của những người này, không ngờ tới nửa đường, Jacob đột nhiên lén nhét một vật cứng cho Viên Mục Dã, sau đó nhỏ giọng nói:
Lát nữa nghe thấy ta gọi thiếu chủ thì ngươi đẩy người phía trước rồi chạy về phía Nam nhé, thứ trong tay ngươi là thẻ đồng khai quan, nó có thể bảo đảm cho ngươi chạy về Bắc Tấn.

Viên Mục Dã nghe mà kinh ngạc, cậu không hiểu tại sao Jacob lại đột ngột thay đổi kế hoạch và muốn để mình đi? Nhưng Viên Mục Dã còn chưa kịp suy nghĩ, cậu đã thấy Jacob đột nhiên nhìn về phía trước và khiếp sợ hô lên:
Thiếu chủ, bọn ta ở đây!

Đám người rất kiêu căng vừa rồi nhìn thấy cậu ta làm vậy thì đều sững sờ, bọn chúng nhìn thứ trong tay Jacob với vẻ khó tin, như thể chúng sắp gặp điều gì đó rất khủng khiếp. Ngay sau đó bộ lạc từ từ trở nên ồn ào, có rất nhiều người cầm đuốc chạy về phía bọn họ.
Mặc dù Viên Mục Dã không biết Jacob vừa thổi cái gì, nhưng nó rất có lực uy hiếp đối với người Tamarin, nếu không mấy tên kia đã chẳng vội vàng tắt lửa và không còn kiêu ngạo như trước đó nữa.
Thấy Jacob không nghe theo mình, gã cầm đầu đành sầm mặt lấy ra một miếng da và đưa cho Jacob:
Đây là thủ lệnh, ngươi nhìn kỹ đi.

Jacob nhìn một chút, sau đó quay ra nói với Viên Mục Dã:
Viên đại nhân, vì bọn họ có thủ lệnh nên chúng ta đi theo mấy người này một chuyến vậy.

Viên Mục Dã không có vũ khí trong tay, cậu thấy con dao của đối phương sắp rơi xuống người Jacob nên vội vàng ném chiếc thẻ đồng trên tay vào mắt tên đó... Một tiếng
A
vang lên, chiếc thẻ đồng đã đập trúng mắt trái của tên cầm đầu.
Nhưng đây chỉ là giải pháp cho tình huống khẩn cấp vừa rồi, nếu Viên Mục Dã không nghĩ ra biện pháp đối phó thì hôm nay cậu và Jacob sẽ thật sự sống chết có nhau mất. Không ngờ đúng lúc này Jacob đột nhiên lấy một thứ trong ngực ra đặt lên miệng rồi thổi mạnh, sau đó một âm thanh kỳ quái như cú kêu vang lên...
Không ngờ Jacob nghe xong lại không chịu yếu thế mà nói:
Có lệnh của thủ lĩnh không? Người này là khách của thiếu chủ, trước khi đi ngài ấy đã dặn ta không được để hắn rời đi trong khi ngài ấy không có mặt!

Tên cầm đầu nói với vẻ mặt tức giận:
Thằng oắt kia, ngươi cũng xứng nhìn lệnh của thủ lĩnh à? Ngươi là cái thá gì chứ?

Đám người bên cạnh nghe Jacob nói vậy thì lập tức lộ vẻ hoảng sợ, Viên Mục Dã nhân cơ hội đó đẩy một người Tamarin bên cạnh, sau đó chạy về phía Nam mà không quay đầu nhìn lại! Những người kia biết mình rơi vài bẫy của Jacob, nhưng không biết tại sao lại không dám trắng trợn đuổi theo Viên Mục Dã...
Còn Viên Mục Dã cũng không dám dừng lại, cậu cầm chiếc thẻ đồng thông quan chạy thẳng về phía Nam. Nhưng chạy được một lúc... Viên Mục Dã từ từ dừng lại, bởi vì cậu cảm thấy nếu mình cứ chạy như vậy, kết cục của Jacob có thể sẽ rất thảm hại, vì vậy Viên Mục Dã đành quay trở về.
Mặt Jacob âm trầm, cậu ta nói:
Ta đương nhiên không xứng, nhưng ta là người của thiếu chủ, ta chỉ đang truyền đạt ý của thiếu chủ thôi, ngươi hãy nghĩ kỹ xem nên nói gì và không nên nói gì... Ngươi dám dẫn người đi mà không có lệnh của thủ lĩnh, chẳng lẽ là đang công khai chống lại thiếu chủ của bộ tộc Tamarin sao?

Lần này đến cả Viên Mục Dã cũng không ngờ tên nhóc Jacob này lại cứng rắn đến thế, xem ra Labrador có lý khi giữ cậu ta bên cạnh...
Khi đám người nhìn thấy Viên Mục Dã quay về, bọn họ lập tức thở phào nhẹ nhõm, gã cầm đầu lập tức nháy mắt với mấy người bên cạnh, bảo họ lao lên bắt giữ Viên Mục Dã.
Viên Mục Dã lập tức giơ hai tay lên, nói:
Tôi cũng đã trở lại rồi, mấy người sợ gì chứ?

Quả nhiên, khi Viên Mục Dã chạy trở về, vừa đúng lúc cậu nhìn thấy Jacob bị mấy gã to con đè xuống đất, gã cầm đầu đang cầm roi da quất khiến mặt mũi Jacob đầy máu...

Này! Mấy người đánh một người thì có gì giỏi đâu? Hóa ra người Tamarin bình thường đều cậy đông bắt nạt ít, ỷ mạnh hiếp yếu à?
Viên Mục Dã chế giễu.
Đúng lúc này, Viên Mục Dã lại thấy Jacob đột nhiên chật vật đứng lên, cậu ta gắt:
Sao ngươi lại quay về, bọn họ muốn giết ngươi đấy!

Tên cầm đầu nghe thấy vậy hết sức tức giận, gã rút con đao ra rồi bảo:
Thằng oắt con, xem ra hôm nay không thể để mày sống tiếp!

Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã hỏi Jacob:
Cậu có tin tưởng 6thiếu chủ nhân của mình không?


Đương nhiên!
Jacob nói không hề do dự.
Viên Mục Dã gật đầu:
Tôi cũng tin.5.. Cho nên cậu ta nhất định sẽ tìm cách quay lại cứu chúng ta.

Viên Mục Dã vừa nói xong, cậu bỗng nhìn thấy mấy thanh niên Tamarin cường tráng vén rèm bước vào, họ dùng vẻ mặt hung dữ nhìn Jacob và nói:
Thủ lĩnh muốn gặp người này, bọn ta phải bắt hắn đi ngay bây giờ!


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.