Chương 811: Khốn khổ


Không lâu sau, một đội lính Tamarin tay cầm bó đuốc lao đến vị trí xảy ra vụ việc, mà người thanh niên đi phía trước không ai khác chính là Labrad8or đã bị thủ lĩnh gọi đi...

Nhưng điều Viên Mục Dã không ngờ là việc đầu tiên Labrador làm khi đi đến gần không phải trách những kẻ muốn 3bí mật xử quyết mình, thay vào đó, hắn giơ chân lên đá Jacob một cái rồi nói rất gay gắt:
Ai cho ngươi thổi còi xương bừa bãi? Ngươi không muốn 9sống nữa à?


Viên Mục Dã rất sốc khi nhìn thấy cảnh này, cậu không biết Labrador đang làm gì nên cũng không tiện nói xen vào, còn Jacob b6ị đá lăn ra đất cũng không hề giải thích, cậu ta chỉ nằm rạp trên đất với vẻ sợ hãi...
Viên Mục Dã gật đầu:
Đương nhiên là tôi đã nghĩ đến rồi, nhưng xin cho phép tôi sửa lại một điều, tôi không phải người Bắc Tấn mà chỉ là một người khách của Bắc Tấn, vì vậy nói đúng ra tôi không phải tù binh người Bắc Tấn...

Kết quả là Abragon lại cười to sau khi nghe Viên Mục Dã nói như vậy:
Không ngờ ngươi cũng là một thằng hèn nhát, vì để sống mà ngươi thậm chí còn không nhận cả đất nước của mình.

Lúc này Viên Mục Dã thấy Labrador đột nhiên nói nhỏ với cha hắn một câu, ông ra nghe xong nghi ngờ hỏi:
Thật à?

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bị đám 5người vây quanh đi lên phía trước, ông ta nhìn Viên Mục Dã rồi lạnh lùng hỏi:
Ngươi là gã tù binh người Bắc Tấn à?

Sau khi nghe câu hỏi này, Viên Mục Dã ngước nhìn người vừa đến, nhưng chỉ nhìn thoáng qua là cậu đã nhận ra quần áo người này giống hệt với kẻ đã giết Đại phi Saran Ruoya... Thật đáng tiếc, đây không phải thời điểm tốt nhất để nói ra việc này, thậm chí Labrador còn không nhìn Viên Mục Dã.
Viên Mục Dã khiêm tốn nhưng cũng không nịnh bợ đáp lại:
Đúng là tôi, không biết ngài là...

Labrador nghiêm nghị nói:
Là thật, nếu không thì con cũng chẳng mạo hiểm bắt hắn về đây.

Sau đó Abragon nhìn chằm chằm vào Viên Mục Dã rồi vẫy tay với đám người:
Tất cả giải tán đi, ta muốn đích thân thẩm vấn người này...

Thủ lĩnh đã lên tiếng những người khác đương nhiên không dám nhiều lời, vì vậy mọi người lập tức giải tán, chỉ để lại thủ lĩnh và một đội cận vệ. Viên Mục Dã không biết Labrador nói gì với cha hắn, nhưng chắc chắn đó là lý do để giữ tính mạng cho cậu.
Đến tận bây giờ Viên Mục Dã mới hiểu những gì Labrador nói với cha hắn, vì vậy cậu gật đầu:
Ngài có thể gọi tôi như vậy...

Thấy Viên Mục Dã không hề nể nang mình, Abragon bực bội nói:
Ta đã thấy rất nhiều kẻ lừa đảo giống như ngươi ở Bắc Tấn, bọn chúng có thể nói bất cứ lời nói dối nào vì mạng sống!

Viên Mục Dã thở dài, nói:
Thủ lĩnh đại nhân tôn kính, tôi biết ngài rất căm thù người Bắc Tấn, nhưng có một điều mong ngài đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn đến Tamarin mà là con ngài ép tôi đến đây... Tôi đã nói mình không phải người Bắc Tấn, vì vậy tôi không muốn tham gia vào cuộc chiến giữa các người.

Sau đó Viên Mục Dã được đưa đến một căn lều lớn rất rộng rãi, Labrador không nói gì với Viên Mục Dã trong suốt đoạn đường, còn Jacob... Cậu ta bị đưa đi giam giữ và chờ đợi hình phạt sau cùng.
Trong căn lều lớn, Abragon lạnh lùng nhìn Viên Mục Dã, ông ta hy vọng có thể dùng uy thế của mình để dọa cậu, nhưng tiếc là từ đầu đến cuối Viên Mục Dã đều tỏ ra thờ ơ, không hề sợ hãi.
Abragon trầm giọng hỏi:
Ta nghe nói ngươi là một vu sư?

Một thị vệ bên cạnh lạnh giọng quát:
Láo xược, đây là thủ lĩnh của Tamarin chúng ta!

Viên Mục Dã mỉm cười, nói:
Tôi đã ngưỡng mộ tên tuổi thủ lĩnh từ lâu, hôm nay gặp mặt đúng là danh bất hư truyền...

Abragon cười chế giễu sau khi nghe câu đó:
Viên Mục Dã, ngươi là người Bắc Tấn duy nhất còn sống bước vào bộ lạc Tamarin! Ngươi đã bao giờ nghĩ rằng mình có thể chết ở đây chưa?

Sau khi nghe những lời này, Abragon vuốt ve chuỗi trang sức bằng xương trong tay rồi tự nhủ:
Vì ngươi đã nói mình là một vu sư, nên đương nhiên phải có bản lĩnh nào đó phi thường...
Nói đến đây, ông ta đột nhiên quay đầu nhìn thị vệ bên cạnh và bảo:
Đi mời vu sư trong tộc, để lát nữa cho hắn gặp vu sư Bắc Tấn.

Viên Mục Dã chợt cảm thấy bất lực khi nghe vậy, dường như cậu không thể gạt bỏ thân phận người Bắc Tấn, Viên Mục Dã đành nhận mệnh mà nói:
Ôi... thôi Bắc Tấn thì Bắc Tấn vậy!

Một lúc sau, một người đàn ông Tamarin gầy gò bước vào, đầu tiên ông ta liếc nhìn Viên Mục Dã, sau đó mới bước đến hành lễ với Abragon:
Miserable bái kiến thủ lĩnh.

Viên Mục Dã thấy khuôn mặt người này giống chim đại bàng, đôi mắt híp lại cứ như nhìn thấu được lòng người, chắc kẻ này không phải người tốt...



Đại sư Miserable, người này tự xưng là vu sư của Bắc Tấn, ngươi có thể xem những gì hắn nói là thật hay giả không...
Abragon nói với vẻ chế giễu.

Miserable nghe xong chậm rãi quay lại nhìn Viên Mục Dã, sau đó đánh giá cậu từ đầu đến chân rồi hỏi:
Không biết vu sư Bắc Tấn có bản lĩnh gì?


Viên Mục Dã suy nghĩ một chút rồi hỏi:
Thông linh có tính không?


Miserable hỏi:
Thông thần hay thông quỷ?


Viên Mục Dã trả lời ngay mà không cần suy nghĩ:
Thông quỷ...


Ai ngờ sau khi nghe xong lời này, Miserable vô cùng khinh thường mà nói:
Vu sư bình thường đều tự hào vì có thể thông thần, hổ thẹn vì thông quỷ... Nhưng ngươi lại tự hào vì mình có thể giao tiếp với ma quỷ à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.