Chương 819: Mười ba châm đoạn hồn


Viên Mục Dã cười khổ:
Tôi chỉ không ngờ thủ lĩnh của Tamarin cũng sẽ nuốt lời...


Labrador hối hận nói:
Là lỗi của t8a, ta không nên cuốn ngươi vào những chuyện này, có điều chuyện đã đến nước này, ta cũng chỉ có thể nghĩ cách nhanh chóng đưa3 ngươi ra khỏi Tamarin, còn về chuyện của mẹ đẻ ta... nhờ ngươi về Bắc Tấn tiếp tục điều tra.

Viên Mục Dã lắc đầu:
Không biết, không phải là kim khâu sao?

Miserable cười phá lên:
Vậy thì ngươi quá xem thường mấy cây châm bạc này rồi, nói cho ngươi biết, cho dù là nam tử cường hãn nhất Tamarin cũng không chịu nổi bảy cái... Ở đây ta có tất cả mười ba cái, là sư phụ của ta đích thân truyền thụ lại, tên là ‘Mười ba châm đoạn hồn’.

Thấy hắn chắc chắn như vậy, Viên Mục Dã cũng không lo lắng mình sẽ bị giam mãi ở đây, có điều cậu k5hông thể ngờ Labrador vừa rời đi thì Đại vu sư của Tamarin là Miserable lại nối gót đi đến.
Từ sắc mặt đắc ý của ông ta không khó để nhận ra, đối phương hẳn là nhận mật lệnh của thủ lĩnh đến thẩm vấn Viên Mục Dã...
Miserable hừ lạnh:
Ngươi là mật thám của Bắc Tấn, hôm nay ta phụng mệnh thủ lĩnh đến đây thẩm vấn ngươi, ta khuyên ngươi nên thành thật khai báo mục đích đến Tamarin để làm gì, nếu không đừng trách ta ra tay vô tình...

Viên Mục Dã bật cười, nói:
Tôi bị các ngươi đường hoàng bắt từ Bắc Tấn về đây, sao bây giờ lại nói tôi là mật thám tự đến chứ?


Vậy thì tại sao, tôi không ngủ với vợ ông, cũng không ném con ông xuống sông, giữa chúng ta đâu có thù hận gì?
Viên Mục Dã không hiểu.
Cuối cùng Miserable cũng hiểu ý trong lời của Viên Mục Dã, gã hừ lạnh rồi nói:
Sự xuất hiện của ngươi chính là một sai lầm... Vì sao không ngoan ngoãn ở Bắc Tấn mà lại đến Tamarin làm gì?

Viên Mục Dã nhìn những cây châm mảnh khảnh mà cũng bất đắc dĩ nói:
Ông không cần phải dùng đến cực hình đâu, muốn biết gì cứ hỏi, tôi nhất định sẽ nói tất cả những gì mình biết cho ông...

Miserable tỏ ra khinh miệt:
Hóa ra là một kẻ không có bản lĩnh, uổng phí thiếu chủ coi trọng ngươi như vậy... quá đáng hận.

Miserable cười khẩy, nói:
Viên Mục Dã, chúng ta lại gặp lại rồi.

Mặc dù biết đối phương đến không có chuyện tốt, nhưng Viên Mục Dã cũng không sợ hãi, cậu nói:
Vu sư đại nhân đêm khuya đến chơi có chuyện gì sao? Không phải là đến cùng tôi ôn chuyện cũ đấy chứ?


Ta biết ngươi sẽ không dễ dàng mở miệng, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết bản lĩnh của vu sư Tamarin như thế nào...
Sau đó Miserable vung tay lên ra hiệu cho những người phía sau, mấy gã đàn ông to khỏe bước lên lôi Viên Mục Dã ra ngoài.
Viên Mục Dã cạn lời:
Này? Tôi có tay có chân sao không để tôi tự đi? Việc gì phải phiền mấy ông anh này chứ?

Viên Mục Dã cười khổ:
Tôi bị các người bắt đến đây đấy nhớ không?

Miserable thấy cuộc nói chuyện của hai người lại quay về điểm xuất phát thì rút một cây châm bạc ra và nói:
Viên Mục Dã, ta hỏi ngươi lần nữa, mục đích của ngươi đến Tamarin là gì? Nghĩ cho kỹ rồi trả lời, nếu không cây châm này phải cắm xuống đấy.

Viên Mục Dã nhìn tử la9o và bảo:
Tôi đã ở đây rồi, cậu định dùng cách gì?

Labrador nói với vẻ thần bí:
Chuyện này ngươi không cần lo, tự 6ta sẽ có cách...

Lúc này Miserable lấy một cái bọc da nhỏ ra, bên trong là một loạt những cây kim châm... Viên Mục Dã có dự cảm bất an, thầm nghĩ không phải tên này định biến mình thành ma luôn đấy chứ?

Viên Mục Dã, biết đây là thứ gì không?
Miserable cười nham hiểm.
Viên Mục Dã nhận ra Miserable cố ý đến đây để cho mình ăn hành nên thở dài nói:
Được rồi Đại vu sư, tôi thật sự nghĩ mãi không ra tôi đã đắc tội ông ở chỗ nào mà từ khi chúng ta gặp mặt ông đã luôn muốn giết tôi? Tôi không biết vợ của ông, càng chưa từng nhìn thấy con ông, tại sao ông cứ nhất định phải dồn tôi vào chỗ chết chứ?

Viên Mục Dã hỏi một loạt câu hỏi khiến Miserable cũng mơ hồ, gã nói:
Sao ngươi có thể biết vợ con của ta được? Ta vốn đâu có vợ con...

Nhưng mấy tên to con kia chẳng hề để ý đến Viên Mục Dã, chúng nhanh chóng cột chặt cậu lên chiếc ghế đá, Viên Mục Dã nhìn cảnh này cũng biết mình chuẩn bị phải nhận cực hình rồi... cậu thầm kêu khổ trong lòng.
Hơn nữa cho dù cậu có muốn nhận cũng không biết nên nhận lỗi gì? Mà vị quan chủ thẩm này hiển nhiên đã sớm hận Viên Mục Dã đến nghiến răng nghiến lợi rồi, chỉ chờ có cơ hội này để trả thù cậu mà thôi!
Viên Mục Dã thở dài, nói:
Miserable, nói thật cho ông biết, mục đích chuyến đi này tôi đã nói cho thủ lĩnh của các ông biết khi ở trong lều vải của Đại phi Saran Ruoya rồi, nếu như ông muốn hạ châm thật, thì tôi sẽ nói lại những lời đó với ông một lần nữa... đến lúc đó rất có thể ông sẽ có chung một kết cục giống như tôi.

Không ngờ Miserable nghe xong lại cho rằng Viên Mục Dã đang giảo biện, thế là ông ta lấy ống trúc nhỏ ở bên hông ra, sau đó đưa đến gần miệng Viên Mục Dã rồi đổ thứ bên trong vào miệng cậu...
Viên Mục Dã cảm thấy có một chất lỏng kỳ lạ chảy vào trong miệng, mặc dù cậu ra sức kháng cự nhưng cuối cùng vẫn bị Miserable đổ vào mấy ngụm, cậu thấy buồn nôn muốn ói ra nhưng lại không nhả ra được bất cứ thứ gì.


Ông cho tôi uống thứ gì thế?
Viên Mục Dã nôn khan liên tục.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.