Chương 820: Địa ngục hàn băng


Miserable cười lạnh:
Thả ngươi ra dễ thôi, chỉ cần nói cho ta nghe bí mật mà ngươi biết…


Nghe vậy, Viên Mục Dã hi8ểu ra ngay Miserable muốn hỏi cái gì từ miệng mình. Theo lý mà nói, chắc chắn Abragon không muốn người khác biết hai việc 3đó, ông ta cũng sẽ không lén sai người tới thẩm vấn Viên Mục Dã, cho nên chỉ có thể là Miserable giả truyền thủ dụ.
Bởi vậy có thể thấy được dã tâm của người này không nhỏ, trong lòng ông ta biết lúc ấy chắc chắn Viên Mục Dã đã nói chuy6ện gì đó khó lường với thủ lĩnh, cho nên chuyện ông ta điều tra mật thám Bắc Tấn là giả, tìm hiểu bí mật của bộ lạc Yangge5 mới là thật.
Cũng may chỉ vài phút sau, cảm giác toàn thân bị côn trùng gặm dần dần biến mất, như vậy có thể thấy được,
Mười ba châm đoạn hồn
kia chắc cũng có thời gian hiệu lực, chỉ cần cắn răng nhịn qua vài phút ban đầu, sau đó sẽ không có việc gì.
Nhưng tưởng tượng đến việc phải chịu nỗi khổ này thêm mười hai lần nữa, Viên Mục Dã thầm mắng Abragon là đồ bò già chết bằm, sống đến ngần này tuổi rồi mà chỉ có thêm thịt mỡ chứ không thêm trí óc, cũng không biết đề phòng người ôm âm mưu kín đáo ở bên cạnh mình!
Lúc trước chẳng biết cô của Tố Cơ coi trọng ông ta ở điểm nào? Có điều ngẫm lại cũng phải, Bắc Tấn thượng võ cho nên tất nhiên phụ nữ Bắc Tấn cũng thích đàn ông có dáng vóc khỏe mạnh, mà so sánh đàn ông Tamarin và Bắc Tấn với nhau, quả thật họ vạm vỡ hơn một chút…
Ai ngờ Viên Mục Dã mới vừa chịu được trong chốc lát đã thấy Miserable lại cầm thứ
đồ uống có mùi lạ
kia lại đây, xem ra ắt hẳn thứ có thời gian hiệu lực là chất gây ảo giác này, chứ không phải châm đoạn hồn trong tay Miserable.
Sau khi nói xong, Miserable lại dốc thứ đồ uống có mùi lạ cho Viên Mục Dã lần nữa, tiếp đó đâm châm thứ ba không chút do dự. Thật ra giờ đây nỗi đau khổ lớn nhất của Viên Mục Dã không phải từ mười ba châm đoạn hồn, mà là cậu đang cố gắng đè nén luồng khí bạo ngược trong lòng mình.
Bởi vì trong thâm tâm Viên Mục Dã biết rõ, nếu mình không kìm nén được nó, có lẽ sự việc sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ. Thậm chí cậu sẽ làm ra chuyện mình không thể đoán trước khi mất kiểm soát.

Nếu thủ lĩnh đã phái ta đến đây, tất nhiên ta có quyền được biết.
Miserable mạnh miệng.
Viên Mục Dã hừ lạnh:
Ông dám chắc đúng là thủ lĩnh phái ông tới chứ? Vậy mời ông chuyển lời cho thủ lĩnh, tôi đồng ý khai, nhưng mà có mấy câu tôi phải gặp mặt ông ta mới khai.

Cuối cùng Viên Mục Dã đã hiểu tại sao Miserable nói đàn ông khỏe mạnh nhất Tamarin cũng không ai chịu được hơn bảy châm. Lúc này mới chỉ là châm thứ hai mà Viên Mục Dã đã sắp không chịu nổi nữa rồi. Cậu là người chứ không phải thần, sớm muộn gì tinh thần cũng sẽ tan vỡ vì đau đớn kịch liệt.
Ngay sau khi cảm giác bỏng rát của châm thứ hai dần dần lắng xuống, Viên Mục Dã nhìn Miserable với vẻ mặt yếu ớt và nói:
Vu sư Miserable, ông cứ việc nói thẳng. Rốt cuộc ông muốn biết cái gì?

Miserable thấy cuối cùng Viên Mục Dã đã buông lỏng, bèn cười một cách hài lòng:
Đơn giản thôi, ngươi hãy lặp lại lần nữa những điều đã nói với thủ lĩnh trong lều của Đại phi Saran Ruoya.

Viên Mục Dã lập tức bật cười:
Ông đúng thật là ăn gan hùm mật gấu mà, đây là chuyện ông có thể biết được ư?

Nếu là việc điều tra mật thám, Viên Mục Dã còn có thể đối phó đại vài câu, nhưng nếu là việc tìm hiểu bí mật… tất nhiên Viên Mục Dã không thể nói ra một chữ. Bởi vì một khi để các bộ lạc khác của Tamarin biết được trên người Labrador chảy dòng máu Bắc Tấn, đừng nói là bản thân hắn, e rằng ngay cả thủ lĩnh Abragon cũng sẽ bị liên lụy.
Nhưng
Vạn Trùng Phệ Tâm
thật sự là rất khó chịu đựng nổi, lúc này mới trôi qua vài phút mà quần áo trên người Viên Mục Dã đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt sũng, tuy cậu biết thừa mọi thứ đều do thuốc gây ra, nhưng dây thần kinh cảm giác vẫn nói với cậu tất cả chính là thật.

Thế nào? Vu sư Miserable cũng biết người tôi nóng ran nên cởi quần áo giúp tôi ư?
Viên Mục Dã châm chọc.
Miserable cười khẩy:
Châm vừa rồi tên là Liệt Hỏa Phần Thân, mùi vị tuyệt nhỉ! Viên Mục Dã, lúc này mới châm thứ hai mà ngươi đã không chịu nổi rồi phải không? Đêm còn dài, ta có rất nhiều thời gian để ngươi biết được tường tận cái gì là mười ba châm đoạn hồn.

Sau khi bị dốc thứ đồ uống có mùi lạ lần nữa, Miserable nhanh chóng đâm châm thứ hai xuống, ai ngờ cảm nhận về châm này khác hẳn lần trước. Trong nháy mắt, Viên Mục Dã cảm thấy làn da toàn thân mình bỏng rát như bị lửa đốt!
Dù Viên Mục Dã luôn cắn răng kiên trì, nhưng cơ thể cậu lại bắt đầu run rẩy bởi vì cơn đau kịch liệt… Cảm giác như người đang bốc cháy quá chân thật, nếu không phải hai tay bị trói, thể nào cậu cũng phải xé nát hết quần áo trên người.
Miserable sửng sốt, không ngờ Viên Mục Dã lại phá thế cờ của mình bằng chiêu như vậy. Miserable không thèm tiếp chiêu mà là sai bảo người bên cạnh:
Cời quần áo trên người hắn ra.

Nếu vào lúc bình thường, Viên Mục Dã hoàn toàn có thể lợi dụng lúc hai người cởi dây trói, cởi quần áo để hạ họ, nhưng hiện giờ cậu bị dốc thuốc khiến tay chân mềm oặt, cho nên chỉ có thể để mặc cho họ muốn làm gì thì làm.
Đến lúc đó nói cái gì cũng muộn rồi, hơn nữa nói một cách không hề khoa trương, toàn bộ Tamarin đều có thể gặp mối họa diệt tộc vì cậu, cho nên
Lời nguyền đáng sợ
mà cậu nói trước kia với Labrador không phải toàn là bịa đặt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.