Chương 824: Ma ma dạy dỗ
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1258 chữ
- 2022-02-08 03:38:00
Tấn Lăng Vương thở dài:
Quả nhân hy vọng ngươi đừng làm Tố Cơ đau lòng. Thật ra con bé là một cô gái có suy nghĩ rất đơn giản.
Mặc dù Viê8n Mục Dã không biết làm sao mới khiến Tố Cơ không đau lòng, nhưng cuối cùng cậu vẫn đồng ý với Tấn Lăng Vương:
Được, tôi nhất định sẽ không khiến3 Quốc sư đau lòng.
Đêm đó, sau khi Viên Mục Dã nói chuyện xong với Tấn Lăng Vương, cậu lập tức chạy ngay đến cung Tử Vân gặp Tố Cơ. Phải 9nói rằng hai anh em này đúng là biết cách hành hạ người khác, nhưng Viên Mục Dã cũng hết cách. Dù sao cậu đã đồng ý giúp Labrador tìm kiếm manh mố6i về mẹ ruột trước, sau đó mới hứa hẹn với Tấn Lăng Vương không thể làm Tố Cơ đau lòng, cho nên bất kể muộn cỡ nào, hôm nay cậu đều phải đến cung 5Tử Vân một chuyến.
Tố Cơ lập tức vui vẻ:
Đương nhiên bằng lòng. Bổn cung thích nhất là nghe người ta kể bí mật đấy...
Viên Mục Dã gật đầu:
Vậy được, nhưng trước khi nghe bí mật này, ngài phải trả lời tôi một câu hỏi trước.
Tố Cơ cẩn thận hỏi:
Câu hỏi gì?
Viên Mục Dã cười đáp:
Yên tâm, chắc chắn không phải về những bí mật không thể nói của cung Tử Vân.
Ai ngờ Tố Cơ nghe xong lại cười gian:
Thật ra nếu ngươi muốn biết bí mật của cung Tử Vân cũng không phải không được, chỉ cần ngươi đồng ý với bổn cung sẽ mãi mãi không rời khỏi Bắc Tấn, dĩ nhiên bổn cung có thể kể cho ngươi nghe hết mọi chuyện.
Viên Mục Dã cười bất đắc dĩ:
Không phải tôi muốn biết bí mật gì cả, tôi chỉ muốn hỏi ngài, hiện giờ trong cung Tử Vân có còn người hầu già nào trước kia từng hầu hạ cô cô của ngài là Đại quốc sư Tố Nhan không.
Thật ra từ trước đến giờ Viên Mục Dã chưa từng lo lắng về điều này, bởi vì với đầu óc của Tấn Lăng Vương, chắc chắn anh ta sẽ cho rằng em gái mình đang nói nhăng nói cuội, nếu không nhìn thấy tận mắt, loại người như anh ta chắc chắn sẽ không tin Viên Mục Dã thật sự chui ra từ trong gương đồng.
Nghe Tố Cơ nhắc tới gương đồng, Viên Mục Dã thừa cơ hỏi:
Hai người bạn kia của tôi…
Yên tâm, ăn ngon ngủ khỏe, cam đoan còn béo hơn một ít so với lần trước anh gặp.
Tố Cơ cười đắc ý.
Viên Mục Dã hỏi tiếp:
Thế chắc là bà ấy rõ như lòng bàn tay mọi chuyện của Đại quốc sư Tố Nhan phải không?
Tố Cơ gật đầu đáp:
Đương nhiên, ma ma Diễm Vân đâu chỉ rõ như lòng bàn tay chuyện của cô cô, bà ấy cũng biết tường tận mọi chuyện của toàn bộ cung Tử Vân.
Viên Mục Dã chìm vào suy nghĩ, Tố Cơ thấy cậu không hỏi tiếp bèn tò mò nói:
Bổn cung đã trả lời vấn đề mà ngươi hỏi rồi, bây giờ có phải đến lượt ngươi chia sẻ bí mật với bổn cung không?
Tố Cơ gật đầu:
Đương nhiên, tuy thứ này là một chiếc gương đồng thôi, nhưng lại chỉ có thể cho các đời cung chủ của cung Tử Vân sử dụng.
Lý do Viên Mục Dã hỏi như vậy là sợ cô nhóc Tố Cơ này phá hỏng gương đồng, nhưng nếu thứ này có lai lịch không tầm thường, nói vậy cho dù Tố Cơ có tùy hứng thế nào cũng không dám dễ dàng phá hủy nó.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã bèn cười và nói với Tố Cơ:
Quốc sư, tại hạ có một bí mật muốn chia sẻ với ngài, không biết ngài có bằng lòng nghe không?
Tố Cơ sửng sốt:
Sao ngươi lại muốn hỏi chuyện về cô cô ta thế?
Thấy Tố Cơ không đáp mà hỏi lại, Viên Mục Dã nhướng mày:
Không được chơi xấu, là tôi hỏi trước…
Tố Cơ bèn nhớ lại và nói:
Có, chủ quản phụ trách tất cả công việc của cung Tử Vân hiện giờ - Diễm Vân đã từng là thị nữ bên cạnh cô cô của bổn cung, sau khi cô cô qua đời, bà ấy là ma ma dạy dỗ bổn cung.
Viên Mục Dã lập tức cạn lời, cậu nghĩ thầm không phải là Tố Cơ nuôi hai người Triệu, Liễu như nuôi heo đấy chứ? Nhưng ngoài miệng cậu lại cười bảo:
Đa tạ sự quan tâm của Quốc sư dành cho họ, Viên Mục Dã thật sự vô cùng biết ơn.
Tiếp theo cậu đột nhiên đổi đề tài:
Đúng rồi, không biết chiếc gương đồng khắc hoa văn hình mây kia có lai lịch ra sao?
Thấy Viên Mục Dã chưa nói đến việc muốn đi khỏi, trong lòng Tố Cơ rất vui mừng, vì thế cô ta cười và đáp lời Viên Mục Dã:
Thứ đó cổ lắm rồi, có từ thời đầu cung Tử Vân chúng tôi được sáng lập, do cung chủ đầu tiên là Quốc sư Tố Anh đúc ra, nghe nói vật liệu được sử dụng là một hòn đá rơi xuống từ trên trời.
Cho nên đối với cung Tử Vân, chiếc gương đồng này là thứ vô cùng quan trọng à?
Viên Mục Dã thử hỏi.
Lúc Viên Mục Dã đến, Tố Cơ đang ngồi chán chường trong chính điện của cung Tử Vân. Cô ta thấy anh trai không nuốt lời, đúng là cho Viên Mục Dã lại đây tìm mình thì vui vẻ bước lên chào đón:
Cuối cùng ngươi đã về rồi!
Viên Mục Dã nghĩ bụng muốn hỏi thử mấy ngày nay hai người Triệu Vĩ và Liễu Nghiên Nghiên có khỏe không, nhưng lại cảm thấy vừa đến đã hỏi chuyện hai người họ hình như không được hay cho lắm, do đó cậu đành phải cười đáp:
Mấy ngày nay đã khiến Quốc sư lo lắng, Viên Mục Dã thật sự... thẹn không dám nhận.
Tố Cơ nở nụ cười:
Ai bảo bổn cung là người đầu tiên ngươi quen khi đến Bắc Tấn chứ? Ngươi yên tâm, bổn cung chưa từng nói với vương huynh rằng ngươi là người bước từ gương đồng ra đâu.
Viên Mục Dã nghiêm mặt nói:
Tố Cơ, chuyện tiếp theo tôi muốn nói với cô vô cùng quan trọng, bởi vậy trước khi tôi chưa xác định thật giả trong chuyện này, cô không thể đề cập với bất cứ ai. Đây là bí mật giữa tôi và cô thôi, biết chưa?
Tố Cơ nghe Viên Mục Dã gọi tên riêng của mình thì đỏ bừng cả mặt:
Bổn cung là Quốc sư, tuyệt đối nhất ngôn cửu đỉnh, mau nói đi...
Sau đó, Viên Mục Dã kể hết toàn bộ chuyện thân thế của Labrador và việc hắn ủy thác mình về Bắc Tấn tìm kiếm manh mối về mẹ ruột. Nghe xong, Tố Cơ ngẩn ra cả buổi mới thì thào nói:
Không phải ngươi nghi ngờ cô cô của bổn cung chính là mẹ ruột của Vương tử Tamarin kia đấy chứ?
Viên Mục Dã tỏ vẻ cuối cùng cô đã hiểu rồi đấy:
Hiện giờ chỉ là suy đoán, cho nên cần chứng thực chuyện này với ma ma dạy dỗ của cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.