Chương 825: A cống


Viên Mục Dã thở dài:
Cho nên, có lẽ mọi chuyện đều do quốc sư Tố Nhan phù hộ, không muốn các người huyết thống tương tàn…


Tố Cơ đột nhiên8 ngẩng đầu hỏi:
Ngươi đã nói chuyện này với Vương thượng chưa?


Viên Mục Dã lắc đầu đáp:
Không phải tôi đã nói rồi ư? Đây là bí mật giữa3 tôi và cô, tất nhiên không có người thứ ba biết.

Tố Cơ khẽ thở dài rồi nói bằng giọng điệu dịu đi vài phần:
Diễm Vân cô cô, vừa rồi không phải bổn cung đã nói rồi ư, bởi vì trước đó nhận được tin báo bí mật đề cập đến việc này. Tuy nhiên, bổn cung lại hoàn toàn không biết gì cả về việc này, bởi vậy mới gọi ngươi đến giữa đêm khuya, kể lại cẩn thận chuyện năm xưa.

Diễm Vân ngờ vực:
Không biết trong tin báo bí mật kia đã nhắc điều gì mà khiến cung chủ căng thẳng như thế?


Đứa bé kia…
Tố Cơ nói giọng lạnh lẽo.

Cô cô… cứ thế thả người đàn ông ấy đi ư?
Tố Cơ hỏi nửa tin nửa ngờ.
Diễm Vân thở dài, đáp:
Người đàn ông ấy đã quyết tâm muốn đi, Đại quốc sư Tố Nhan cũng không còn cách nào, chỉ có thể thả hắn và con đi.

Nghe đến đó, Tố Cơ trầm giọng hỏi:
Lúc trước đại quốc sư Tố Nhan có để lại dấu ấn gì trên người bé trai kia không?

Tố Cơ gật đầu:
Vậy là tốt rồi. Bổn cung sẽ gọi ma ma Diễm Vân tới, một lát nữa ngươi h9ãy nấp phía sau điện để nghe, tuyệt đối đừng bất cẩn lộ mặt.

Viên Mục Dã nói:
Yên tâm, tôi hiểu rõ mà...

Không bao lâu sau, một6 bà lão hai bên tóc mai bạc trắng chầm chậm đi vào, bà ta khom người hành lễ với Tố Cơ:
Không biết đêm khuya cung chủ gọi lão thân tới đây có gì 5sai bảo?

Diễm Vân bất đắc dĩ, đành phải khẽ nói:
Cung chủ tha tội, về thân phận của người đàn ông kia… đến nay lão thân vẫn không biết, chỉ biết hắn được Đại quốc sư Tố Nhan cứu từ bên ngoài về. Lúc ấy hắn bị thương rất nặng, chỉ còn lại một hơi thở, ngay cả vu y giỏi nhất trong cung Tử Vân cũng bó tay hết cách, tuyên bố thẳng thừng là không cứu sống được người đàn ông này. Nhưng thật không ngờ, người kia hôn mê mấy ngày mấy đêm mà vẫn còn sống. Lúc ấy, Đại quốc sư Tố Nhan đương tuổi thanh xuân, cô ấy chưa từng gặp một ai ngoan cường như thế, bởi vậy đã thầm xiêu lòng với hắn. Nhưng người đàn ông này lại chẳng đề cập một chữ nào về thân thế của mình, tỉnh lại rồi vẫn luôn muốn rời khỏi cung Tử Vân. Cuối cùng, Đại quốc sư Tố Nhan hứa hẹn sẽ không miệt mài theo đuổi thân phận của hắn nữa, hắn mới miễn cưỡng đồng ý ở lại.


Người nọ đã ở trong cung Tử Vân bao lâu?
Tố Cơ hỏi.
Diễm Vân đáp:
Ba năm, mãi đến khi Đại quốc sư Tố Nhan sinh ra một bé trai… Hắn đã mang đứa trẻ rời khỏi cung Tử Vân, từ đây không còn xuất hiện nữa.

Diễm Vân lại thất thần ngồi quỳ trên nền đất, lẩm bẩm:
Đứa bé kia đáng lẽ đã chết rồi mới đúng…


Đáng lẽ đã chết ư? Tốt xấu gì cũng là cốt nhục của Tố thị, cớ gì ma ma nói ra lời này?
Tố Cơ lạnh giọng chất vấn.
Diễm Vân chợt biết mình nói lỡ nên vội quỳ thẳng người lên:
Chuyện này liên quan đến chuyện riêng tư của Quốc sư Tố Nhan, cho nên những năm gần đây lão thân chưa bao giờ đề cập với bất kỳ ai.

Bởi vì có mặt nạ che chắn, cho nên không ai biết lúc ấy Tố Cơ có biểu cảm gì, nhưng giọng cô ta lại lạnh như băng:
Bổn cung nhận được tin báo bí mật, cho nên đêm khuya mới gọi ma ma Diễm Vân đến, muốn hỏi một vài chuyện về quốc sư Tố Nhan.

Không ngờ Tố Cơ vừa dứt lời, ma ma Diễm Vân lại cứng đờ người ra, rõ ràng là không ngờ đêm hôm khuya khoắt Quốc sư gọi mình lại đây là vì chuyện này. Bà ta chần chừ một lát mới nói:
Không biết cung chủ muốn biết chuyện gì về quốc sư Tố Nhan?

Tố Cơ ngẫm nghĩ, sau đó nói từng câu từng chữ:
Bổn cung muốn biết mọi chuyện về người đàn ông đã yêu đương và sinh con với Quốc sư Tố Nhan.

Nghe xong, Diễm Vân đột ngột ngẩng đầu lên nhìn Tố Cơ:
Tại sao cung chủ lại muốn dò hỏi chuyện này? Chẳng lẽ có ai nói gì đó không nên nói bên tai ngài ư?

Tố Cơ lạnh giọng chất vấn:
Ma ma Diễm Vân, bổn cung đã trưởng thành, chẳng lẽ trên dưới cung Tử Vân còn có chuyện gì mà bổn cung không thể biết đến ư?

Diễm Vân lập tức sợ hãi quỳ rạp xuống đất:
Diễm Vân không có ý ấy, có điều việc này đã trôi qua quá nhiều năm rồi, sớm đã là chuyện quá khứ. Hôm nay cung chủ đột nhiên đề cập đến nên Diễm Vân lấy làm lạ thôi.

Tố Cơ hừ lạnh:
Ngươi không nói không phải là không ai biết, nếu không làm sao việc này lại truyền tới tai bổn cung được? Bổn cung bực là vì hoàn toàn không biết gì cả về việc này, cuối cùng lại biết được từ một tin báo bí mật…


Cung chủ, lão thân…

Tố Cơ trầm giọng ngắt lời bà ta:
Thôi, trong lòng bổn cung biết ngươi đang giữ gìn danh dự cho cung Tử Vân, cho nên bổn cung vẫn chưa trách ngươi. Hiện giờ ngươi chỉ cần cẩn thận trả lời câu hỏi của bổn cung là được. Trước hết hãy nói về người đàn ông kia đi.

Tố Cơ hỏi tiếp:
Ngoại hình của người nọ như thế nào?

Diễm Vân nhớ lại:
Vóc dáng của hắn rất cao lớn, vạm vỡ hơn so với đàn ông Bắc Tấn bình thường. Hắn nói chuyện hơi có khẩu âm của dị tộc, chắc chắn không phải người Bắc Tấn.

Nghe đến đó, Viên Mục Dã nấp ở sau điện cẩn thận nhớ lại mặt mũi của Abragon, nếu ông ta trẻ lại hai mươi mấy tuổi thì cũng là một chàng trai Tamarin đẹp trai vạm vỡ giống như Labrador.
Diễm Vân ngẫm nghĩ và đáp:
Đại quốc sư Tố Nhan đã xăm một hoa văn hình mây trên lưng bé trai đó.


Nghe thấy điều này, Viên Mục Dã ở sau điện đã có thể chắc chắn một trăm phần trăm, Labrador chính là bé trai năm xưa do Abragon và Đại quốc sư Tố Nhan sinh ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.