Chương 826: Uyển chuyển từ chối
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1196 chữ
- 2022-02-08 03:37:57
Viên Mục Dã trầm giọng nói:
Cô còn nhớ lời Diễm Vân vừa nói không? Bà ta nói bé trai kia không thể nào còn sống được. Nhưng tại sa8o bà ta lại nói như vậy?
Bởi vì, bởi vì…
Tố Cơ bởi vì cả buổi mà cũng không nói ra được, vì trong lòng cô ta hiểu rõ, s3ở dĩ Diễm Vân nói như vậy thì rất có thể do năm xưa Tấn Lăng Vương, cũng chính là cha của mình và Tố Xương, anh trai của cô cô Tố 9Nhan đã sai người đuổi giết hai cha con họ.
Đối diện với ánh mắt nóng rực của Tố Cơ, Viên Mục Dã lùi bước, bởi vì cậu biết sớm muộn gì cũng có một ngày mình phải rời khỏi đây, thay vì có được rồi lại mất đi, chẳng thà chưa từng có được hạnh phúc này.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã cố tình nói tránh đi:
Tôi chỉ hy vọng sau khi Labrador kế nhiệm chức vị thủ lĩnh Tamarin, quan hệ của Bắc Tấn và Tamarin có thể được cải thiện.
Hơn nữa, vừa rồi Tố Cơ hỏi Viên Mục Dã đã nói cho Vương thượng biết hay chưa, 6cũng là vì, dù cô ta là người đơn thuần nhưng lại rất hiểu tác phong làm việc của anh trai mình… Suy cho cùng, chuyện này liên qua5n đến danh dự của Bắc Tấn, tất nhiên càng ít người biết càng tốt.
Im lặng một lúc, Tố Cơ ngẩng đầu nhìn về phía Viên Mục Dã:
Ngươi định làm thế nào đây?
Nhưng cậu lại là một người đến từ hiện đại, chẳng lẽ mình còn có thể đưa Tố Cơ về hiện đại hay sao? Mặc dù theo lý mà nói, nếu ba người Viên Mục Dã có thể bị gương đồng đưa từ hiện đại đến đây, thì đáng lẽ Tố Cơ cũng có thể đi từ đây đến hiện đại.
Nhưng mà nguy hiểm trong đó quá lớn, không ai có thể đoán trước hậu quả khi đưa một người cổ đại đến một nghìn năm sau sẽ xảy ra tình huống gì. Mà thực ra ba người Viên Mục Dã cũng chỉ đánh bậy đánh bạ mới đến được đây, nếu không sao ba người bọn họ có thể mạo hiểm đi vào trong một thế giới hoàn toàn xa lạ như thế này chứ?
Ai ngờ Tố Cơ nghe xong lại nói một cách mất mát:
Nếu có thể lựa chọn cũng coi như hạnh phúc rồi… Không giống như bổn cung.
Viên Mục Dã nghiêm mặt nói với cô ta:
Thật ra cô cũng có thể lựa chọn, giống như cô cô của cô. Ban đầu bà ấy lựa chọn giữ người yêu lại bên cạnh, sau đó lại lựa chọn thả người yêu đi. Tôi tin lúc A Cống đi, chắc chắn cũng đã để cho bà ấy lựa chọn, một là đi cùng mình, từ đây làm một người phụ nữ thầm lặng vô danh; hai là ở lại tiếp tục làm Quốc sư Bắc Tấn, nhưng hai người sẽ mãi mãi không được gặp lại. Rõ ràng cô cô của cô đã chọn giữ vững chức trách của mình, cho nên mỗi một quyết định của bà ấy đều do chính bà ấy lựa chọn.
Bà ấy không còn chọn lựa khác. Từ khi sinh ra, bà ấy đã được định sẵn là chỉ có thể mãi mãi bị trói buộc trong cung Tử Vân âm u và lạnh lẽo này. Bà ấy vốn không có quyền lựa chọn!
Tố Cơ nói với vẻ mặt bi thương, cô ta cảm thấy vô cùng khổ sở cho cô cô và cũng cho sự bất hạnh của mình.
Nhưng Viên Mục Dã lại lắc đầu, nói:
Đôi khi, từ bỏ trách nhiệm cũng là một lựa chọn. Không phải không được chọn, mà là chính cô không buông bỏ được.
Viên Mục Dã nghĩ ngợi rồi đáp:
Không nhắc đến cuộc chiến giữa Bắc Tấn và Tamarin, tôi cảm thấy Labrador có quyền được biết ai là mẹ ruột của mình.
Tố Cơ gật đầu trầm ngâm:
Ngươi nói xem, lý do A Cống ở lại là vì hắn thật sự rất yêu cô cô, hay chỉ sợ thân phận của mình bị bại lộ?
Bao giờ ngươi muốn về nước Hiện Đại?
Tố Cơ đột nhiên hỏi như vậy.
Viên Mục Dã hơi sửng sốt, đáp:
Đương nhiên là càng sớm càng tốt, dù gì tôi và hai người bạn kia đã tới Bắc Tấn rất lâu rồi, cũng đến lúc cần phải trở về.
Viên Mục Dã bất đắc dĩ nói:
Cá nhân tôi cảm thấy giữa bọn họ có tình yêu… Nhưng do e ngại thân phận của đôi bên, cho nên chỉ có thể hưởng thụ hạnh phúc ngắn ngủi.
Tố Cơ nhìn xoáy vào Viên Mục Dã:
Thật ra bổn cung rất hâm mộ cô cô, bởi vì ít nhất người đã từng được yêu…
Tố Cơ cười khẩy rồi hỏi:
Ngươi có đồng ý đưa ta về nước Hiện Đại không?
Viên Mục Dã bị câu hỏi đột ngột của Tố Cơ chặn họng. Nói thật, không phải cậu không muốn đưa Tố Cơ rời khỏi đây, nếu cậu là người của thời đại này, chắc chắn cậu sẽ bất chấp bất cứ giá nào, cho dù là phải chạy trốn tới chân trời góc biển đều không sao cả.
Nụ cười của Tố Cơ hơi cứng đờ:
Ta thật sự muốn đến nước Hiện Đại với các ngươi để xem thử. Phụ nữ sống ở nơi đó chắc sẽ rất hạnh phúc nhỉ?
Viên Mục Dã suy nghĩ một chút rồi nói:
Thật ra phụ nữ sống ở bất cứ đâu cũng có hạnh phúc và bất hạnh, bởi vì nó chủ yếu phụ thuộc vào sự lựa chọn của họ có trái với ý muốn của họ hay không.
Tố Cơ thấy Viên Mục Dã không đáp lại mình nên hơi thất vọng, cô ta nói:
Có lẽ vậy, dù gì trong người cậu ta cũng có một nửa dòng máu Bắc Tấn.
Viên Mục Dã gật đầu:
Quốc sư Tố Nhan chắc cũng hy vọng được nhìn thấy ngày Tamarin và Bắc Tấn ngừng chiến...
Thấy Viên Mục Dã chần chừ, Tố Cơ mỉm cười, nói:
Xem ra ta đã dọa ngươi rồi, bổn cung nói đùa với ngươi thôi. Bổn cung có cung Tử Vân to lớn nhường này phải quản lý, bổn cung còn là Quốc sư đại nhân có thân phận hậu duệ quý tộc của Bắc Tấn, sao có thể đi theo ngươi đến một đất nước Hiện Đại chưa bao giờ nghe nói đến chứ?
Viên Mục Dã thấy dù trên mặt Tố Cơ nở nụ cười, nhưng đáy mắt lại hoe đỏ, cậu rất đau lòng, nhưng thật sự không thể đáp lại tình cảm này.
Cuối cùng Tố Cơ thở dài, nói:
Không còn sớm nữa, bổn cung đã sắp xếp phòng nghỉ cho ngươi rồi. Nhớ lấy, việc hôm nay là bí mật giữa ngươi và bổn cung, không được nhắc tới với người khác.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.