Chương 828: Cầu hôn
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1110 chữ
- 2022-02-08 03:38:19
Sau khi Labrador rời đi, Viên Mục Dã ở trong phòng một mình suy nghĩ rất lâu, đối với Bắc Tấn và Tamarin, cậu chỉ là một người khách qua đường. Hơn n8ữa, bọn họ cũng không tin Viên Mục Dã đến từ một quốc gia xa xôi trong tương lai, vì vậy dù Viên Mục Dã có cam đoan thế nào... cũng không bằng
chết3
là hết chuyện.
Mấu chốt của việc Viên Mục Dã có thể rời khỏi đây hay không nằm ở Tố Cơ, chỉ cần cô ta cho cậu mượn chiếc gương đồng, Viên 9Mục Dã có thể đưa Triệu Vĩ và Liễu Nghiên Nghiên trở về thời hiện đại. Nhưng vấn đề là bây giờ Viên Mục Dã không dám mở miệng hỏi, vì nếu Tố Cơ từ c6hối trực tiếp, mọi chuyện có thể trở nên rắc rối hơn.
Không ngờ kế hoạch này hơi vượt khỏi dự kiến của Tấn Lăng Vương, anh ta ngạc nhiên hỏi:
Ngươi thật sự muốn ở rể tại cung Tử Vân sao? Ngươi có biết rằng làm như vậy thì quả nhân sẽ không thể cho ngươi bất kỳ công danh lợi lộc nào không, ngươi chỉ có thể là người đàn ông đứng sau lưng Quốc sư cả đời và không hề có thân phận.
Viên Mục Dã gật đầu:
Tôi đã nghĩ kỹ rồi...
Mấy ngày sau, toàn bộ vương cung Bắc Tấn đều đang chuẩn bị cho một hôn lễ bí mật, tuy đám cưới này không thể thông báo cho người dân Bắc Tấn, nhưng chỉ cần là người có danh tiếng và thân phận ở Bắc Tấn đều biết rõ, Tấn Lăng Vương đã cho Quốc sư Tố Cơ một người đàn ông vào ở rể tại cung Tử Vân.
Mọi người thi nhau suy đoán thân phận thật sự của Viên Mục Dã, vì có rất ít người đàn ông có thể làm được điều đó trong thời đại này. Ngoài ra, từ thái độ của Tố Cơ, mọi người không khó để nhận ra Quốc sư đại nhân cũng khá thích người đàn ông này, cô ta còn cho giải tán ba nghìn nam sủng trong cung Cảnh Dương.
Tố Cơ cười bảo:
Đương nhiên là bí mật giữa ngươi và bản cung.
Viên Mục Dã lắc đầu:
Không... Sao cô lại hỏi như vậy? Cô nghi ngờ anh ta đã biết à.
Tố Cơ thu hồi nụ cười:
Đây chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi... Viên Mục Dã, mấy ngày qua bản cung đã suy nghĩ rất nhiều và cũng hiểu năm đó cô cô không dễ dàng gì. Ta đoán lý do mà cô cô để A Cống rời đi, chắc là vì bà ấy không thể bảo vệ được hai cha con họ. Nếu người mình yêu khát vọng tự do, vậy tốt hơn hết hãy để người ấy bay đi và cho người ấy được tự do.
Viên Mục Dã nghe được hai ý trong lời nói của Tố Cơ, cậu ngập ngừng hỏi:
Quốc sư đồng ý cho tôi rời khỏi Bắc Tấn à?
Tố Cơ nhìn Viên Mục Dã và nói:
Đi gặp vương thượng và nói rằng ngươi muốn kết hôn với bản cung...
Hả?
Viên Mục Dã không ngờ Tố Cơ sẽ nói vậy, cậu bị giật mình suýt ngã xuống ngựa.
Tố Cơ bỗng phá vỡ sự im lặng:
Mấy ngày nay vương thượng không nói gì với ngươi à?
Viên Mục Dã cau mày hỏi:
Ý của cô là... chuyện nào cơ?
Thấy cậu như thế, Tố Cơ bật cười:
Giả thôi, đồ ngốc! Nói thật cho ngươi biết, những người bên cạnh bản cung đều là người của vương thượng, cho nên nếu có chuyện gì, vương thượng sẽ nhận được tin tức ngay lập tức. Nếu một mình ngươi rời đi thì không thành vấn đề, nhưng đừng quên rằng ngươi vẫn còn hai người bạn! Nếu ngươi muốn dẫn họ đi một cách suôn sẻ... Vậy trước tiên phải xua tan sự nghi ngờ của vương thượng với ngươi.
Sau khi cả hai trò chuyện trong lúc đi săn ngày hôm đó, họ đã vạch ra một kế hoạch bí mật để giúp nhóm Viên Mục Dã thoát khỏi Bắc Tấn. Đầu tiên là Viên Mục Dã phải đi cầu hôn với Tấn Lăng Vương, nhưng do Quốc sư Bắc Tấn không thể lấy chồng, nên Viên Mục Dã sẽ tận dụng điều này để đề xuất rằng mình muốn vào ở rể tại cung Tử Vân và ở bên cạnh Tố Cơ mãi mãi.
Tấn Lăng Vương nghi ngờ hỏi:
Lúc trước ngươi vẫn từ chối Tố Cơ, vậy tại sao mấy ngày nay lại đột nhiên đổi ý?
Viên Mục Dã đoán chắc đối phương đã biết mọi chuyện nên nói thẳng:
Bởi vì tôi không muốn Tố Cơ nối gót cô cô của cô ấy... Tôi không phải là Abragon, tôi cũng không có bộ tộc nào để thừa kế, nên tôi muốn mãi mãi ở bên cạnh Tố Cơ.
Sáng hôm sau, Tấn Lăng Vương dẫn Viên Mục Dã đi săn ở ngoại ô, cưỡi ngựa bắn cung khôn5g phải là điểm mạnh của cậu. Viên Mục Dã đành phải đi chầm chậm theo phía sau cùng với Tố Cơ, vì lần trước Viên Mục Dã đã khéo léo từ chối Tố Cơ nên mối quan hệ giữa hai người dường như trở nên lạnh nhạt hơn.
Trên thực tế, dựa vào tình cảm của Tố Cơ dành cho Viên Mục Dã, việc cậu lấy được chiếc gương đồng cũng không khó, nhưng Viên Mục Dã thật sự không muốn lừa dối Tố Cơ, càng không muốn cô ta bị bất cứ tổn thương nào...
Tấn Lăng Vương nghe vậy thì ngẩn người, sau đó trầm ngâm nói:
Mong có được trái tim một người, đến già cũng không chia lìa... Ngươi làm thế có đáng không?
Viên Mục Dã cười nói:
Không có gì đáng hay không, chẳng qua là tôi nghe theo trái tim mà thôi...
Tố Cơ nhìn Tấn Lăng Vương đang rút cung bắn tên cách đó không xa, cô ta khẽ gật đầu:
Ừ... nhưng nếu các người muốn thuận lợi rời đi thì phải nghe lời ta.
Viên Mục Dã hơi ngạc nhiên, hỏi:
Quốc sư có kế hoạch gì à?
Nhắc đến việc này, Viên Mục Dã cũng cảm thấy hơi áy náy, suy cho cùng Tô Cơ là vì cậu nên mới đuổi đám thư sinh kia đi, Viên Mục Dã lo lắng không biết những thư sinh đó sẽ sống ra sao sau khi rời khỏi cung Cảnh Dương.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.