Chương 830: Kính nứt


Tấn Lăng Vương chậm rãi kéo tay Viên Mục Dã ra, sau đó trả lời:
Rượu độc...


Viên Mục Dã cảm thấy lòng mình lạnh lẽo, đối với 8người hiện đại mà nói, cái thứ rượu độc này chỉ tồn tại trong lịch sử, vì vậy không ai biết đó là loại độc tố gì nên cũng không biết p3hải làm thế nào để cứu chữa.
Mặc dù lúc này Tố Cơ vẫn còn thở nhưng cô ta đã hôn mê sâu rồi, Viên Mục Dã nhớ lại từng lời cô ta nói trước đó mà trong lòng thấy khó chịu như trúng nghìn mũi tên... Nếu cậu không xuất hiện, có lẽ Tố Cơ vẫn là Quốc sư thần bí đeo mặt nạ của Bắc Tấn, sao có thể rơi vào kết cục này?
Viên Mục Dã nhìn Tố Cơ mặt không còn sắc máu nằm trên giường, trong lòng lại dâng lên một tia hối hận, nếu biết cô ta sẽ chết vì mình, vậy đồng ý đưa Tố Cơ đi thì đã sao? Nhưng bây giờ có nói gì cũng đã muộn, không thể cứu được Tố Cơ với điều kiện chữa bệnh ở thời đại này.
Triệu Vĩ còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Triệu Nghiên Nghiên kéo lại, cô ta bảo:
Anh Viên nói đúng, bất kể thế nào chúng ta cũng phải thử một lần, dù sao cũng không có khả năng tệ hơn chuyện này.

Thời gian chầm chậm trôi qua, bọn họ vẫn lặng lẽ canh giữ trước gương đồng, mặc dù Viên Mục Dã biết đợi càng lâu thì khả năng cứu được Tố Cơ càng nhỏ, có khi cuối cùng chỉ mang được một xác chết từ thời cổ đại về mà thôi... Nhưng thời gian chưa đến nên chiếc gương đồng cũng chẳng có phản ứng gì cả, vì vậy dù có phải chịu đựng thêm nữa thì bọn họ vẫn phải đợi từng phút từng giây.
Trong đầu Viên Mục Dã bỗng lóe lên một ý nghĩ, nếu Tố Cơ được đưa về thời hiện đại thì sao? Với trình độ chữa bệnh của thời hiện đại, chắc không khó để xét nghiệm trong cơ thể cô ta là loại độc nào, như vậy thì Tố Cơ sẽ được cứu rồi?
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã gọi Triệu Vĩ và Liễu Nghiên Nghiên đang ở cửa vào bên trong, cậu nói:
Không nên chậm trễ nữa, đêm nay chúng ta sẽ trở về!

Không ngờ trong lúc Viên Mục Dã đang vô cùng lo lắng, cậu đột nhiên nghe thấy Liễu Nghiên Nghiên hô lên, Viên Mục Dã ngước mắt lên nhìn thì thấy gương đồng có gợn sóng, cậu biết đã đến giờ nên vội vàng chạy đến rồi đẩy hai người Triệu, Liễu vào trước, sau đó mới ôm Tố Cơ đang hôn mê lao vào trong chiếc gương.
Ở khoảnh khắc ấy, ánh sáng vàng chói lọi bắn ra bốn phía, khi mọi người xông vào phòng thì phát hiện bên trong đã trống rỗng, chỉ còn chiếc gương đồng đứng trơ trọi...
Viên Mục Dã sững sờ, sau đó tự nhủ6:
Cô ấy biết anh sẽ không bỏ qua cho tôi, nhưng cô ấy vẫn dùng hôn lễ giả để ổn định anh... Cô ấy thật sự rất ngốc.

Có lẽ vì5 câu:
Không ai được giết chàng ấy...
mà Tố Cơ đã nói trước khi hôn mê nên Tấn Lăng Vương không tiếp tục làm khó Viên Mục Dã, còn Viên Mục Dã đã đẩy hết mọi người ra khỏi phòng, cậu chỉ để lại Triệu Vĩ và Liễu Nghiên Nghiên canh giữ ở cửa.

Cái gì? Làm sao có thể? Anh... Anh muốn đưa một người từ nghìn năm trước về hiện đại à?
Triệu Vĩ kinh ngạc sợ hãi.
Viên Mục Dã gật đầu:
Cậu cũng nói là trình độ y học của thời đại này không tốt, vậy chúng ta đưa cô ấy về thời đại của mình để chữa trị. Cô ấy vì tôi nên mới trúng độc, tôi không thể để cô ấy nằm chờ chết ở đây được.

Hai người nghe xong đều tỏ vẻ vui mừng, nhưng khi nhìn thấy Viên Mục Dã ôm Tố Cơ đang bất tỉnh trong tay, Triệu Vĩ lo lắng hỏi:
Chúng ta đi rồi thì Cung chủ phải làm thế nào? Với trình độ y thuật của thời đại này... chắc sẽ khó cứu được cô ấy.

Viên Mục Dã nói dứt khoát:
Đưa cô ấy về...

Thời gian lại đến thời điểm Viên Mục Dã biến mất đêm hôm đó, Đoàn Phong nhìn mặt gương tràn đầy vết nứt với vẻ mặt ảm đạm, anh ta có nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao ba người này lại biến mất thông qua một cái gương đồng.
Không ngờ đúng lúc này, mặt gương đầy vết nứt đột nhiên rung lên, sau đó từ trong bắn ra một tia sáng vàng chói mắt khiến Đoàn Phong không mở nổi mắt, chỉ có thể nhanh chóng dùng tay che lại. Rồi khi ánh sáng dần mờ đi, có ba bóng người xuất hiện...
Dù sao nhóm người số 54 đến đây là để giúp tìm người, bây giờ vì việc này mà Viên Mục Dã cũng biến mất cùng với họ, cuối cùng Tiến sĩ Tân đành phải đồng ý để chiếc gương đồng ở lại thêm ba ngày...
Đêm hôm đó Đoàn Phong vẫn lặng lẽ canh giữ bên chiếc gương đồng như thường lệ, Trương Khai và Đại Quân thấy vậy thì muốn thay thế anh ta một lúc, chứ cứ tiếp tục thế này cũng không ổn... Nhưng cả hai đều bị Đoàn Phong bắt về đi ngủ.
Viên Mục Dã ngập ngừng hỏi:
Có thuốc giải không?

Tấn Lăng Vương cười khổ:
Rượu này vô9 cùng độc, chưa vào nội tạng thì vẫn còn con đường sống, tiếc là quả nhân biết quá muộn...

Từ sau khi Viên Mục Dã mất tích, đã mấy đêm rồi Đoàn Phong không ngủ, anh ta vẫn luôn canh giữ chiếc gương đã gỉ sét này... Nhưng sáng hôm nay, Đoàn Phong vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện có một số vết nứt bất thường xuất hiện trên bề mặt chiếc gương.
Tiến sĩ Tân thấy vậy thì đề nghị gửi chiếc gương đồng về viện bảo tàng để phục chế, nhưng lại bị Đoàn Phong từ chối. Lý do của Đoàn Phong rất đơn giản, đó là phải có chiếc gương đồng thì mới tìm được ba người Viên Mục Dã.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.