Chương 833: Một chén rượu giải mọi ưu sầu
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1285 chữ
- 2022-02-08 03:38:12
Lúc này, Viên Mục Dã lại tự mình rót thêm một chén rượu Vong Ưu, cậu nói:
Đương nhiên phải uống rượu Âm! Rượu Dương chỉ dành cho 8tôi...
Tại sao? Ai quy định cậu phải uống rượu Dương còn tôi phải uống rượu Âm?
Đoàn Phong có vẻ không phục.
Nghe Đoàn Phong nói như vậy, nước mắt Viên Mục Dã ào ạt tuôn ra, chẳng mấy chốc chỗ vai áo của Đoàn Phong đã ướt đẫm:
Hôm nay Từ Lệ gọi điện cho tôi và nói rằng anh ta vừa nhận được báo cáo có xác chết nữ vô danh. Khoảnh khắc đó... Tôi thật sự sợ cái xác ấy là Tố Cơ, chỉ cần tôi nghĩ đến cảnh cô ấy chết một mình ở một góc nào đó của thế giới này, trái tim tôi lại khó chịu như bị dao cắt. May mà thi thể nữ trong ảnh không phải cô ấy... Cũng may không phải...
Đoàn Phong nghe thấy giọng Viên Mục Dã càng ngày càng nhỏ, anh ta biết cậu đã trút bỏ được nỗi lo lắng trong lòng nên khẽ thở dài và nói:
Ngủ một giấc thật ngon đi, ngày mai mặt trời chắc chắn sẽ vẫn mọc lên...
Không ngờ Viên Mục Dã vừa nghe thế đã đẩy Đoàn Phong sang một bên:
Anh biết cái gì? Tránh xa tôi ra, nếu không tôi sẽ hại chết anh đấy!
Đoàn Phong bị chọc tức đến bật cười, anh ta kéo đầu Viên Mục Dã rồi ghì nhẹ vào ngực mình và nói:
Cậu quên rồi à? Tôi là một người bất tử... Không ai có thể giết được tôi. Nếu thật sự có thì tôi còn phải thắp hương cảm ơn người đó đấy.
Sáng sớm hôm sau, Viên Mục Dã choáng váng ngồi dậy khỏi giường, cậu nhìn xung quanh một lượt và phát hiện mình đang ngủ trong ký túc xá của Đoàn Phong... Ký ức của đêm qua trong đầu cậu chỉ dừng lại ở chỗ Tần Uyển rót rượu cho cậu.
Viên Mục Dã ra khỏi giường với vẻ mặt mệt mỏi, sau đó vận động vai một chút để giúp mình nhanh chóng tỉnh táo. Lúc này cậu nhìn thấy Đoàn Phong đi từ bên ngoài vào, người đầy mồ hôi, anh ta thấy Viên Mục Dã đã tỉnh thì cười hỏi:
Ồ, con ma men tỉnh rồi à?
Viên Mục Dã thở dài, sau đó vẫy tay, nói:
Những gì anh đang nói đều là nhảm nhí, trên thế gian này làm gì có nhiều nếu đến thế? Nếu đội khảo cổ không phát hiện ngôi mộ cổ thời Bắc Tấn... Nếu chúng ta không nhận việc đến giúp... Nếu chúng tôi không gặp Tố Cơ sau khi đến Bắc Tấn mà là gặp một cô gái lòng dạ độc ác... Thật đáng tiếc, trên đời này không nhiều nếu đến thế.
Viên Mục Dã càng nói càng trầm giọng, cuối cùng không nhịn được lấy một tay che mắt, sau đó yên lặng để cho nước mắt chảy ra từ khóe mắt, tuy cậu bây giờ đang buồn muốn chết, nhưng cơ thể Viên Mục Dã chỉ hơi run rẩy... Đó là do cậu đã uống rượu Vong Ưu.
Đoàn Phong vẫn nhớ lần cuối cùng nhìn thấy Viên Mục Dã khóc là vào ngày biết Diệp Dĩ Nguy chính là anh Thạch Đầu, lần đó cậu đã khóc rất nhẫn nhịn trong trạng thái tỉnh táo, nhưng không ngờ lần này dưới tác dụng của cồn mà vẫn kiềm chế như vậy.
Nghĩ đến đây, Đoàn Phong đặt tay lên vai Viên Mục Dã rồi bảo:
Nếu cậu buồn thì cứ khóc thật to, cố nhịn làm gì chứ?
V3iên Mục Dã dùng một tay đỡ trán, tay còn lại bóp nhẹ chén rượu, ánh mắt cậu rũ xuống:
Bởi vì rượu Dương có độc... Tố Cơ bị trúng9 độc vì uống rượu Dương, tôi làm sao có thể để anh uống được?
Thấy Viên Mục Dã chủ động nói về Tố Cơ, Đoàn Phong biết rư6ợu của Tần Uyển thật sự rất mạnh, anh ta mỉm cười, nói:
Đó là lựa chọn của cô ấy, cậu không thể đổ hết lỗi cho mình được. Ví dụ 5một ngày nào đó cậu uống rượu độc để cứu tôi, chẳng lẽ cậu cũng hy vọng tôi suy sụp như bây giờ à? Nếu đổi lại vị trí cho nhau, tôi tin rằng cậu cũng sẽ lựa chọn hy sinh để cứu cô ấy.
Nhưng Viên Mục Dã không hề nhìn lên mà lầm bầm:
Tôi đã bị người ta gọi là sao chổi từ khi còn bé, mẹ tôi chết vì khó sinh lúc sinh ra tôi... Không ai trong nhà thích tôi trừ bà nội, bọn họ nhìn thấy tôi mà cứ như thấy ma vậy. Đã vài lần bố tôi muốn cho tôi đi, nếu không có sự phản đối mạnh mẽ của bà, tôi sợ cuộc đời mình đã rẽ sang trang khác. Sau này bà tôi mất, cha và em trai tôi cũng chết, thậm chí mẹ kế còn đuổi tôi ra khỏi nhà ngay tức khắc... Có lẽ bọn họ nói đúng, tôi thật sự sẽ khắc chết người bên cạnh, ngay cả ông cụ Lâm và anh Thạch Đầu cũng không thể may mắn thoát được. Sau khi trưởng thành, tôi không dám kết bạn với người khác vì sợ tiếp xúc quá nhiều sẽ hại chết họ, ý nghĩ này đã khắc sâu vào trong đầu tôi, dù tôi có đọc bao nhiêu cuốn sách, học được bao nhiêu kiến thức thì cũng không thể thay đổi được... Tôi cũng muốn sống một cuộc sống bình thường, nhưng tôi không thể, bởi vì làm như vậy quá ích kỷ, tôi cũng không thể chịu đựng nổi việc những người tôi quan tâm lần lượt rời đi. Lần này không hiểu sao tôi lại quay về Bắc Tấn rồi tình cờ gặp Tố Cơ, ngay từ đầu tôi đã nghĩ rằng chúng tôi là người của hai thế giới khác nhau nên cứ lảng tránh ánh mắt của cô ấy, tôi chỉ coi Tố Cơ như công cụ giúp mình trở về thời hiện đại. Nhưng tôi không phải kẻ ngốc, cũng không phải người có ý chí sắt đá, tôi cũng là một người biết quan tâm, tôi có thể cảm nhận được tâm tư của cô ấy, sự bối rối của người con gái mới biết yêu... Đó đều là những thứ tôi không thể đáp lại được. Tôi đã từng nghĩ rằng chỉ cần mình làm như không thấy rồi nhanh chóng rời đi, cô ấy sẽ trở lại cuộc sống như trước đây. Nhưng cuối cùng tôi đã hại chết Tố Cơ, cô ấy biết rất rõ là tôi đang lợi dụng mình, nhưng Tố Cơ vẫn lựa chọn giúp tôi... Đến giây phút cuối cùng, tôi vẫn còn lo lắng Tố Cơ sẽ thay đổi ý định và bắt tôi ở lại. Nếu biết sẽ như thế này... Nếu biết sẽ như thế này, tôi không nên đối xử với cô ấy như vậy.
Khi Viên Mục Dã nói đến chỗ xúc động, cậu đè chặt trái tim mình bằng một tay, cứ như muốn túm chặt nó rồi kéo ra vậy, Đoàn Phong thấy thế vội vàng vỗ lưng Viên Mục Dã và bảo:
Tôi biết cậu không thoải mái... Tôi biết tất cả những gì cậu nói.
Viên Mục Dã nghe vậy mà mặt đỏ bừng:
Còn không phải do anh à? Anh cho rằng tôi uống quá nhiều nên không nhớ gì sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.