Chương 834: Hòn đảo vô danh
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1224 chữ
- 2022-02-08 03:38:11
Vậy cậu nghĩ thứ trên này là cái gì?
Đoàn Phong cười gian.
Viên Mục Dã thật sự không biết, nhưng cậu cảm thấy n8ó không giống với nước, vì vậy Viên Mục Dã định nếm thử xem thế nào. Nếu có thứ gì đó ghê tởm dính trên đó thì Đoàn Phon3g đã chẳng treo nó ở trong ký túc xá.
Kết quả Viên Mục Dã nếm xong lại thấy nó hơi mặn, cậu nhìn chiếc áo sơ mi 9rồi lại nhìn Đoàn Phong, dường như Viên Mục Dã đã nhớ ra điều gì đó nên đỏ mặt, hỏi:
Chẳng lẽ cái này là... nước mắt à?6
Đoàn Phong hơi không vui:
Anh đừng chỉ nghiên cứu mỗi thuốc ức chế nữa? Bao giờ có thuốc giải thế?
Lão Lâm nghe xong lại hừ nhẹ, nói:
Sao có thể đơn giản như cậu nói được, cậu nghĩ chỉ cần chạm môi một cái là thuốc giải độc ra đời à? Nói thật cho cậu biết nhé, bây giờ thuốc ức chế có thể đuổi kịp sự thay đổi của virus trong cơ thể Viên Mục Dã là đã phải thắp hương cảm ơn rồi đấy!
Viên Mục Dã mơ mơ màng màng nghe hai người cãi qua cãi lại, cậu đành bất đắc dĩ ngồi dậy, nói:
Hai người có thể yên lặng một lát được không?
Vài ngày sau, lão Lâm từ nước ngoài bay về và tiêm cho Viên Mục Dã loại thuốc ức chế mới nhất do đội ngũ y tế của anh ta nghiên cứu. Do trước đó Viên Mục Dã đã uống rất nhiều máu hổ trắng nên đã kích hoạt một phần virus trong cơ thể, lão Lâm lại phải điều chỉnh lại công thức thuốc ức chế một lần nữa.
Tuy nhiên, vì đây là công thức mới hiệu quả hơn nên tác dụng phụ đương nhiên cũng không nhỏ, Viên Mục Dã bị tăng nhiệt độ cơ thể và chóng mặt trong vòng hai giờ sau khi tiêm.
May mắn thay, lão Lâm cho biết đây là hiện tượng bình thường khi lần đầu tiêm công thức mới, một thời gian sau sẽ từ từ trở lại bình thường thôi. Tuy nhiên, để phòng ngừa những biến cố khác, lão Lâm vẫn bảo Viên Mục Dã nằm trên bàn thí nghiệm, cả người cậu dán đầy những miếng điện cực để liên tục theo dõi các dấu hiệu sinh trắc.
Đoàn Phong rất nghiêm túc:
Chắc có cả nước mũi nữa, nhưng cậu đừng lo, dù sao cũng không phải của người khác.5
Nghe Đoàn Phong nói thế, mặt Viên Mục Dã càng đỏ hơn, bởi vì cậu đã nhớ chuyện xảy ra đêm qua, Viên Mục Dã đành xấu hổ, bảo:
Cái này... Để tôi mang về giặt cho anh!
Không ngờ Đoàn Phong lại ngăn cản:
Đừng, tôi phải giữ chiếc áo này làm kỷ niệm, phòng khi cậu lại nghĩ quẩn, tôi sẽ lấy ra mặc. Nhưng tôi phải nói trước, đến lúc đó anh đây sẽ cho cậu mượn bờ vai còn lại, chứ đâu thể để cậu khóc lại ở chỗ cũ được đúng không?
Lão Lâm vừa thấy Viên Mục Dã đứng dậy thì vội vàng đẩy cậu nằm lại rồi bảo:
Đừng lộn xộn, số liệu sẽ không chính xác!
Viên Mục Dã thấy Đoàn Phong nhìn mình cười thì cũng chẳng giải thích việc đỏ mặt của mình không phải do nhiệt độ cơ thể tăng lên... Cũng may lúc này Trương Khai đến gọi lão Lâm đi nhận một cuộc điện thoại video nên mới phá vỡ bầu không khí xẩu hổ này.
Trương Khai vô tâm hỏi:
Viên này, bây giờ anh cảm thấy thế nào? Tôi thấy mặt anh có vẻ hơi đỏ, có phải hơi khó chịu không?
Mấy ngày nay, Viên Mục Dã cứ nhìn thấy Đoàn Phong là lại nghĩ đến chuyện xấu hổ trong bữa tiệc liên hoan cuối năm, nên cậu luôn cố ý hoặc vô tình né Đoàn Phong để tránh gặp nhau lại xấu hổ, không ngờ Viên Mục Dã vừa tiêm xong thuốc ức chế, Đoàn Phong đã đẩy cửa bước vào.
Đoàn Phong thấy mặt Viên Mục Dã hơi đỏ lên thì bèn thử nhiệt độ trên trán Viên Mục Dã, sau đó anh ta ngạc nhiên nhìn lão Lâm:
Sao nhiệt độ của cậu ấy lại cao thế?
Lão Lâm vừa kiểm tra số liệu giám sát của Viên Mục Dã, vừa trả lời qua loa:
Đây là tác dụng phụ của loại thuốc mới, một thời gian nữa là ổn thôi... Lần nào điều chỉnh thuốc ức chế mà chẳng vậy? Có gì phải ngạc nhiên đâu?
Viên Mục Dã ho nhẹ một tiếng rồi đáp:
À... Chắc là tác dụng phụ của thuốc ức chế mới, không sao đâu, một lúc nữa sẽ ổn thôi.
Không ngờ điện thoại của Trương Khai lại đổ chuông vào lúc này, để không làm phiền Viên Mục Dã, cậu ta xoay người đi ra ngoài, lúc này trong phòng thí nghiệm chỉ còn hai người Viên Mục Dã và Đoàn Phong... Viên Mục Dã vừa nghĩ đến chuyện xấu hổ đêm hôm trước thì dứt khoát nhắm mắt giả vờ ngủ.
Đoàn Phong thấy da mặt Viên Mục Dã quá mỏng cũng không tiếp tục trêu cậu nữa:
Ơ kìa, cậu vẫn còn để ý chuyện đó à, tôi cam đoan sẽ giữ kín trong lòng, không bao giờ để người khác biết!
Viên Mục Dã xấu hổ quá, muốn tìm ngay một cái lỗ để chui vào, cuối cùng cậu tìm cớ rồi vội vàng chuồn đi... Bước ra khỏi số 54, Viên Mục Dã ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh, cậu phát hiện nỗi buồn tích tụ trong lòng dường như đã tan rã.
Đoàn Phong nói đúng, bất kể có xảy ra chuyện tệ hại đến mức nào thì hôm sau mặt trời vẫn mọc, chỉ cần thế giới không bị hủy diệt, mỗi ngày mới đều sẽ tràn đầy hy vọng.
Đồng thời, Viên Mục Dã cũng tin rằng mặc dù Tố Cơ chưa được cậu đưa về hiện tại, nhưng tương lai của cô ta cũng có vô hạn khả năng, bởi vì Tố Cơ có thể rời khỏi triều đại Bắc Tấn đã là một kỳ tích rồi...
Viên Mục Dã nghe thế bèn mở mắt ra rồi tức giận nói:
Vậy anh giặt cái áo sơ mi đó trước đi đã!
Tôi giặt nó từ lâu rồi, hôm đó tôi cố ý treo nó lên để đùa cậu thôi!
Đoàn Phong nhếch miệng cười gian.
Nghĩ lại trạng thái của mình lúc đó, Viên Mục Dã hơi xấu hổ, cậu nói:
Lúc đó trông tôi mất mặt lắm hả?
Đoàn Phong thở dài:
Chuyện này có gì mà phải xấu hổ? Hơn nữa, tôi chỉ muốn cậu xả ra một chút mà thôi, cứ nhịn mãi thì sớm muộn gì cũng bị bệnh!
Hai người đang nói chuyện thì lão Lâm cầm theo một xấp tài liệu đi vào, anh ta đưa cho Đoàn Phong và nói:
Xem qua đi, chúng ta vừa nhận một vụ án!
Đoàn Phong cầm lấy lật vài trang, sau đó nhíu mày:
Điên rồi, sao lại nhận loại vụ án này? Muốn đi thì anh tự đi đi, chúng tôi không đi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.