Chương 839: Đứa trẻ nhỏ
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1151 chữ
- 2022-02-08 03:38:29
Từ bề ngoài Viên Mục Dã có thể phán đoán đứa trẻ đầy lông lá này chắc chắn là con người, mặc dù nó mọc lông khắp người nh8ư khỉ, nhưng trên người nó vẫn mặc quần áo đơn giản, đồng thời không có đuôi giống như khỉ.
Trước hết, đứa trẻ l3ông lá kia đi vòng quanh thi thể hai vòng, có vẻ như muốn nhảy lên để kéo thi thể xuống, nhưng cuối cùng vì cách biệt ch9iều cao nên không chạm được vào xác thối... Đứa trẻ thấy mình không chạm vào được thi thể thì có vẻ thất vọng, nó nhìn x6ung quanh thi thể một lúc rồi mới lưu luyến rời đi.
Viên Mục Dã thấy đứa trẻ lông lá bị tên ngốc đánh không nhẹ, khóe miệng và mũi của nó đã bị chảy máu. Nếu là một đứa trẻ bình thường bị đánh đau thế này đã khóc lóc ầm ĩ lên rồi, nhưng đứa trẻ lông lá chỉ dùng tay lau sạch máu trên khóe miệng rồi đi thẳng vào trong rừng.
Bước chân của đứa trẻ lông lá cũng không chậm, nếu không phải do vóc dáng nó nhỏ bé thì chưa chắc Viên Mục Dã đã đuổi kịp nó trong rừng cây rậm rạp này. Không ngờ sau khi thằng nhóc dẫn Viên Mục Dã rẽ bảy, tám lần trong rừng già thì thấy một lỗ hổng tự nhiên trên vách đá, sau đó thằng bé thò người chui vào.
Hiển nhiên là đứa trẻ lông lá này thường xuyên đi lại bên trong động, cho nên dù tối đến mức không nhìn rõ năm ngón tay thì nó vẫn đi lại bình thường. Nhưng Viên Mục Dã thì không được, cậu lại không dám mở đèn pin, vì như vậy sẽ kinh động đến đứa trẻ phía trước, thế nên Viên Mục Dã đành phải phán đoán phương phướng bằng thính lực...
Không ngờ đang đi tới, Viên Mục Dã lại cảm thấy có điểm bất thường, bởi vì cậu nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân của đứa trẻ lông lá trở nên lộn xộn, giống như có con vật gì đó đi qua đi lại xung quanh nó.
Phản ứng đầu tiên của Viên Mục Dã khi đó chính là trong lỗ đen này có một sinh vật khác nữa, cậu từ từ móc súng ra, sau đó cẩn thận lắng nghe...
Nhưng Viên Mục Dã nhanh chóng phát hiện ra bước chân của thứ chạy quanh đứa trẻ lông lá rất nhẹ, nghe giống tiếng bước chân của động vật bốn chân như Kim Bảo vậy... Không ngờ đúng lúc Viên Mục Dã tập trung lắng nghe âm thanh, không để ý dưới chân nên đạp hụt một bước ngã vào trong một đầm nước lớn.
Khi nhìn thấy cửa động nhỏ bé, Viên Mục Dã suýt khóc không ra nước mắt, mặc dù với dáng người như Viên Mục Dã không phải không chui vào được, nhưng hơi chật chội, có điều vì muốn đi theo đứa trẻ lông lá vào trong hang núi cậu chỉ có thể đi theo.
Không ngờ sau khi chui vào, Viên Mục Dã mới phát hiện ra bên trong lại có một động tự nhiên khác, không hề nhỏ hẹp như trong tưởng tượng, nhưng càng đi vào càng tối... về sau gần như không nhìn thấy gì nữa.
Viên Mục Dã lập tức đuổi theo, cậu muốn nhìn xem người có th5ể sinh sống trên hòn đảo này là người như thế nào...
Quỹ tích đi của đứa trẻ lông lá này rất đặt biệt, ban đầu Viên Mục Dã cho rằng là do trẻ con mải chơi nên không đi đường thẳng, nhưng cậu nhanh chóng phát hiện lộ tuyến của đứa trẻ này luôn theo hình chữ Z...
Viên Mục Dã thấy thực lực hai bên quá chênh lệch, thân hình tên ngốc phải cao hơn mình cả một cái đầu, nếu ra tay đánh thật thì đứa trẻ lông lá nhất định bị đánh chết tươi...
Cũng may có thể đứa trẻ lông lá thường xuyên gặp phải tình huống này, cho nên cũng có cách đối phó, thằng bé vừa nói gì đó để lấy lòng, vừa từ từ lùi về phía sau, đến khi lùi đến vị trí mà tên ngốc không chụp được nó thì lập tức xoay người bỏ chạy!
Mặc dù Viên Mục Dã không biết nguyên nhân tại sao nhưng cậu vẫn yên lặng đi theo, từ đầu đến cuối đều không kinh động đến nó... Đến tận khi thằng bé dẫn Viên Mục Dã đến một thung lũng gần đó, thì một tên ngốc có dáng vẻ vô cùng kỳ quái khác chặn đường đứa trẻ lông lá lại.
Sở dĩ nói tên này có dáng vẻ kỳ quái là bởi vì ngoại hình của hắn không biết phải miêu tả như thế nào, nói đơn giản giống như Nữ Oa vừa nặn xong một tượng đất thì bị người nào đó nắm bóp linh tinh vậy...
Dường như tên ngốc cũng thường xuyên thấy mánh khóe này của đứa trẻ lông lá này, nên hắn chẳng thèm đuổi theo mà lùi về dưới một gốc cây đại thụ tiếp tục uể oải ngủ gật. Viên Mục Dã quan sát thấy hình như tên ngốc này đang trông coi một cái cửa vào một hang núi, mà trong hang núi đó hẳn là cất giấu một bí mật không muốn để người khác biết...
Mặc dù dáng vẻ của tên ngốc trông có vẻ không thông minh lắm, nhưng muốn vòng qua hắn để đi vào hang núi cũng không dễ dàng, chẳng còn cách nào khác, Viên Mục Dã đành phải tiếp tục đi theo đứa trẻ lông lá, muốn xem thằng nhóc này có cách nào khác để đi vào hang núi không.
Đặc biệt là khuôn mặt của tên ngốc này, mặc dù có đủ cả mắt mũi miệng, nhưng tất cả đều không ở đúng vị trí chúng nên ở, vốn đôi mắt phải nằm đối xứng thì bây giờ một cái mọc trên trán một cái mọc ở quai hàm... May là Viên Mục Dã cũng thuộc dạng to gan, nếu không người nhát gan nhìn thấy chắc chắn đêm sẽ gặp ác mộng.
Tên ngốc đẩy ngã đứa trẻ lông lá, sau đó giơ tay về phía nó như muốn đòi thứ gì đó, đứa trẻ lông lá nhanh chóng bò dậy khoa chân khoa tay mãi nhưng cuối cùng vẫn bị tên ngốc tát mạnh một cái, lại ngã xuống đất.
Tiếp theo đó là tiếng cười khanh khách của đứa trẻ lông lá, xem ra thằng nhóc đã phát hiện ra có người đi theo mình từ lâu, cho nên mới dẫn Viên Mục Dã vào trong động để cậu ngã xuống nước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.