Chương 840: Hang núi


Không ngờ đúng lúc này Viên Mục Dã nghe thấy bụng đứa trẻ lông lá réo lên, cậu mò mẫm trong nước tìm một lúc lâu mới móc được một thanh sô cô la8 ra, cậu bảo:
Kéo chú lên, chú sẽ cho cháu thứ này...


Ban đầu đứa trẻ lông lá vẫn chưa hiểu gì, không biết thứ Viên Mục Dã cầm trong 3tay là gì, đến tận khi cậu xé lớp vỏ bọc bên ngoài ra, mùi sô cô la lập tức tỏa ra xung quanh... trong nháy mắt đứa trẻ lông lá bị mùi thơm kỳ 9lạ này hấp dẫn, hai mắt nó sáng lên nhìn thỏi sô cô la trong tay Viên Mục Dã.
Nếu không phải Viên Mục Dã có
kiến thức uyên bác
thì chắc nhất thời khó đoán ra được đây là một con chó! Bởi vì so với đứa trẻ lông lá, lông của con chó này vô cùng thưa thớt, hai con mắt còn lồi hẳn ra ngoài, miệng thì đầy răng nhỏ.
Có lẽ vì trên tay Viên Mục Dã vẫn còn lưu lại hương vị sô cô la, cho nên con chó nhỏ mới lén lút liếm trộm tay cậu một cái, thấy thế, Viên Mục Dã lắc đầu với nó và nói:
Không được, chó không ăn được sô cô la.

Đừng nói đến con chó này, ngay cả đứa trẻ lông lá cũng không hiểu Viên Mục Dã đang nói gì, sau đó cậu tốn sức khoa tay múa chân mãi đối phương vẫn không hiểu cậu muốn biểu đạt điều gì...
Cuối cùng Viên Mục Dã không còn cách nào, đành dùng cành cây vẽ năm hình người nhỏ lên mặt đất, rồi chỉ chỉ bộ đồ chống phóng xạ trên người mình.
Viên Mục Dã thầm thở phào, may mà trước khi xuất phát mìn6h có mang theo chút đồ ăn cho bọn Đoàn Phong, nếu không thì phải chết đuối trong cái động trên đảo nhỏ không tên này rồi.
Mặc dù đứa tr5ẻ lông lá rất muốn lấy thỏi sô cô la trong tay Viên Mục Dã, nhưng nó vẫn do dự không biết có nên kéo cậu lên hay không, Viên Mục Dã đoán là do bộ trang phục mình mặc quá đáng sợ, nên cậu mở máy phát hiện phóng xạ lên.
Viên Mục Dã thử giật giật, thấy dây thừng rất chắc chắn, hẳn là đứa trẻ lông lá đã buộc nó vào một tảng đá, như vậy sẽ chịu được trọng lượng của cậu, cậu bèn ngậm đèn pin vào miệng rồi kéo sợi dây thừng nhanh chóng trèo lên...
Kết quả khi Viên Mục Dã vừa lên đến miệng hố, đứa trẻ lông lá đã đứng bên cạnh giơ tay ra, Viên Mục Dã hiểu ý đưa thỏi sô cô la cho nó. Đứa trẻ lông lá cầm thỏi sô cô la, đầu tiên là đưa lên mũi ngửi ngửi, thận trọng liếm một cái, sau đó mới từ từ ăn từng chút một.
Đứa trẻ lông lá rất thông minh, thằng bé hiểu ngay Viên Mục Dã đang tìm những người mặc quần áo giống mình đã lên đảo trước, thế là thằng bé cũng cầm lấy cành cây trong tay Viên Mục Dã và vẽ một hình tam giác, bên cạnh có hai người.
Ban đầu Viên Mục Dã không hiểu hình tam giác và hai người kia có ý gì, đến tận khi đứa trẻ lông lá vẽ hai con mắt bất đối xứng lên mặt hai người kia Viên Mục Dã mới hiểu được, xem ra thằng nhóc muốn nói cho cậu biết, những người đó đang bị nhốt trong hình tam giác kia, bên ngoài có hai tên ngốc canh gác.
Thấy thế, Viên Mục Dã chỉ vào mình rồi chỉ chỉ vào hình tam giác kia, sau đó dùng hai ngón tay làm tư thế bước đi, ra hiệu thằng bé đưa mình đến chỗ hình tam giác kia...
Nhưng đứa trẻ lông lá không ngừng lắc đầu, sau đó còn làm mấy động tác giơ nanh múa vuốt hù dọa Viên Mục Dã, dường như nơi đó có thứ rất đáng sợ, thằng bé không dám đi.
Có lẽ do gương mặt đằng sau lớp mặt nạ khá đẹp trai nên đứa trẻ lông lá cũng không còn e ngại như trước mà nhìn thỏi sô cô la trên tay cậu rồi chạy đi.
Viên Mục Dã ngơ ngác, thầm nghĩ không phải là thằng bé này chạy đi gọi người lớn đấy chứ? Vừa nghĩ đến tên ngốc khi nãy, Viên Mục Dã thầm kêu khổ... không ngờ ngoài dự liệu, một lát sau đứa trẻ lông lá quay lại ném cho Viên Mục Dã một sợi dây thừng bằng cỏ.
May mà các thiết bị Doyle chuẩn bị cho bọn họ đều có khả năng chống nước, cho nên mặc dù thiết bị này bị ngâm dưới nước biển vẫn có thể hoạt động, nhưng điều khiến Viên Mục Dã ngạc nhiên là mức độ bức xạ hạt nhân dưới vũng nước này vô cùng thấp...
Nếu nơi này đã an toàn, Viên Mục Dã đương nhiên không cần mang theo mặt nạ chống độc, dù sao đối với đứa trẻ lông lá, bề ngoài của mặt nạ cũng khá đáng sợ.
Viên Mục Dã nhân lúc đứa trẻ lông lá đang ăn sô cô la thì đo nồng độ phóng xạ trong hang, chỉ số không cao, đến tận khi cậu đến gần đứa trẻ lông lá chỉ số trên máy mới tăng lên, nhưng cũng không đến ngưỡng cảnh báo...
Không ngờ đúng lúc này có thứ gì đó ẩm ướt liếm tay Viên Mục Dã, dọa cậu hét lên một tiếng, kết quả khi cúi đầu nhìn thì thấy một con chó vô cùng xấu xí, giờ Viên Mục Dã mới nhớ ra tiếng bước chân rất nhẹ lúc nãy hẳn là của con vật này.
Viên Mục Dã thấy đứa trẻ lông lá không dám đi, đành phải ra đòn sát thủ... lấy một thỏi sô cô la vị khác ra. Lần này không cần xé vỏ, đứa trẻ lông lá đã biết đó là thứ gì, mắt nó lập tức sáng lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.