Chương 849: Cách sinh tồn


Đáng tiếc là lần trước đám thổ dân chọn sai
con mồi
, ném đoàn người Đoàn Phong vào trong hang, làm hại quái vật bạch tuộc đói bụ8ng mấy ngày. Có lẽ lúc này nó vừa đói vừa tức, nên lửa giận và sức lực đều to lớn một cách đáng sợ.

Nghĩ đến đây, Viên Mụ3c Dã vội vã bảo mọi người hãy vào trong những lỗ nhỏ trốn trước đã, đồng thời cuối cùng cậu cũng nghĩ ra tại sao trên vách đá tro9ng thung lũng này lại có nhiều lỗ nhỏ to không đồng nhất như vậy. Chắc chúng do thổ dân đục riêng ra để tránh né quái vật bạch tu6ộc này.

A Triết hơi khinh thường, nói:
Làm sao vậy? Có gì mà phải trốn? Trong hang động kia có quái vật gì ư?

Lúc này Thạch Lỗi cũng đi ra xem náo nhiệt, gã nhìn bóng dáng của quái vật bạch tuộc và lắc đầu bảo:
Sớm biết vậy vừa rồi bắn chết mấy tên ném thẳng cho nó rồi, cớ gì phải mất công vậy chứ?

Viên Mục Dã đi đến chỗ mấy thổ dân bị ngã chết, nhìn vũng máu dưới đất mà trong lòng hơi hụt hẫng… Thật ra những thổ dân đó cũng là người bị hại, sở dĩ bọn họ mất văn minh, trở nên dã man, tàn nhẫn, xấu xí, vô nhân tính như thế, nguồn cơn không phải bởi vì sự cố rơi máy bay lần đó hay sao.
Đáng buồn hơn là, sau khi xảy ra chuyện, phía chính phủ nước K đã vứt bỏ bọn họ không hề do dự, khiến toàn bộ những người này rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng, khủng bố, đau khổ giãy giụa giữa lằn ranh sinh tồn… Đến khi mọi người nhớ lại hòn đảo này, mọi thứ trên đảo đều đã là cảnh còn người mất từ lâu.
Ai ngờ lúc này lại nghe ngoài hang vang lên tiếng thét chói tai. Viên Mục Dã lập tức chạy ra chỗ cách cửa hang mấy mét nhìn theo hướng âm thanh, kết quả lại thấy quái vật bạch tuộc đang bấu vào vách đá cạnh cửa hố tam giác to, lấy râu móc một thổ dân vóc dáng thấp bé ra khỏi lỗ.
Viên Mục Dã nghĩ bụng muốn qua cứu người, ai ngờ lại thấy quái vật bạch tuộc cuốn người nọ lên rõ cao, sau đó đột ngột buông ra… Kết quả tên thổ dân rơi tự do và nện mạnh xuống đất, óc vỡ toang mà chết.

Nó đang trả thù…
Viên Mục Dã lẩm bẩm.
Cho nên Viên Mục Dã thật lòng không hề trách những người này tại sao mất nhân tính, biến thành dã thú từ đầu đến đuôi, bởi vì đây là cách sinh tồn duy nhất của bọn họ trong hoàn cảnh tuyệt vọng.
Lúc sau, đoàn người đợi thêm chốc lát, xác định quái vật bạch tuộc đã đi xa rồi Viên Mục Dã mới trở vào trong lỗ to hình tam giác với Đoàn Phong, mang theo thiết bị lặn để đón bốn người Đại Quân và Trương Khai ra.
Sau đó đoàn người bọn họ nghỉ ngơi chỉnh đốn trong thung lũng một đêm, chuẩn bị sáng sớm hôm sau rời khỏi đảo. Mặc dù lần tìm kiếm này thất bại, nhưng nhóm người của Tiến sĩ Doyle cũng đã trở thành đồ ăn trong đĩa của quái vật bạch tuộc từ mấy ngày đầu lên đảo rồi.
Lúc sau, mọi người đều trốn hết vào cái hang nhỏ ấy. Lối vào và chiều dài của cái hang đều là chỗ trốn tuyệt hảo. Quái vật bạch tuộc có sức lực lớn thế nào cũng không chui vào được.
Viên Mục Dã đứng ở cửa hang nhìn sang hướng lỗ tam giác to, trong lòng lo lắng cho mấy người ở hang động dưới nước. Thấy thế Đoàn Phong khẽ nói:
Yên tâm đi, vị trí của họ ở hang động dưới kia rất an toàn, trừ việc không có đồ ăn ra thì không có gì xấu đâu.

Viên Mục Dã nghe cũng phải, đồng thời cũng âm thầm thấy may mắn, may mà quái vật bạch tuộc ra kịp thời, nếu muộn hơn 8 đến 10 phút, không chừng sẽ đụng phải lúc bọn họ vừa mới xuống nước.
Đoàn Phong ra theo liếc nhìn xác chết dưới đất rồi nói:
Lúc bọn họ ném người khác vào trong hang, đáng lẽ nên nghĩ đến bản thân rồi cũng sẽ có một ngày như vậy…

Trong lúc hai người nói chuyện, lần lượt có thêm mấy thổ dân bị quái vật bạch tuộc kéo ra khỏi lỗ, sau đó không hề có gì bất ngờ, tất cả đều bị vứt lên giữa không trung rồi rơi xuống thật mạnh… Cảnh đó khiến người ta thấy cực kỳ khó chịu.
Khi Viên Mục Dã định xoay người đi tìm Thạch Lỗi mượn vũ khí, quái vật bạch tuộc trên vách đá lại từ từ bò xuống, sau đó nhàn nhã cuốn mấy cái xác dưới đất lên, chậm rãi trườn về lỗ tam giác to.
V5iên Mục Dã còn chưa kịp giải thích với gã thì đã thấy một xúc tu thịt màu hồng nhạt to cỡ thùng nước chậm rãi vươn ra khỏi cái lỗ tam giác to, ngay sau đó đến cái thứ hai, thứ ba…
Viên Mục Dã thét to
Chạy!
, sau đó chạy thẳng về phía cái lỗ mà đứa trẻ lông lá trốn vào. Tất nhiên Đoàn Phong cũng không do dự, dẫu sao giữa anh ta và quái vật bạch tuộc cũng có
thù oán từ trước
.
Có lẽ là lần đầu tiên A Triết nhìn thấy con bạch tuộc lớn như vậy nên nhất thời sững sờ ngay tại chỗ, phải nhờ Thạch Lỗi kéo gã:
Chạy mau đi, ngớ ra làm gì vậy?

Tuy nhiên, điều làm Viên Mục Dã không ngờ là đêm đó Thạch Lỗi tìm đến cậu, đề nghị muốn xuống hang lần nữa. Gã nói tuy lần này đến giúp với danh nghĩa cá nhân, nhưng nếu đã tới thì không thể về tay không.

Viên Mục Dã nghe xong sửng sốt:
Còn muốn xuống hang lần nữa ư? Không phải anh muốn ăn mực nướng than đấy chứ?


Thạch Lỗi liếc xéo cậu rồi nói:
Coi như thằng nhóc nhà cậu đã đoán đúng rồi. Đúng là tôi coi trọng con bạch tuộc khổng lồ đó, cho nên tôi muốn mang một ống huyết thanh của nó trở về.



Mẹ kiếp anh điên rồi à? Anh cảm thấy con bạch tuộc có thể đồng ý sao?
Viên Mục Dã tỏ vẻ giật mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.