Chương 850: Ba đường nước chảy
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1112 chữ
- 2022-02-08 08:02:55
Viên Mục Dã cạn lời:
Nói anh thế nào cho hay bây giờ? Thế này gọi là cướp chẳng đi tay không bao giờ đúng không!?
8
Thạch Lỗi bật cười:
Viên Mục Dã, lương tâm của cậu cho chó ăn rồi hả? Tôi tới cứu cậu đó, thuận tiện lấy tí máu bạ3ch tuộc biến dị để bù vốn một chút không được sao?
Viên Mục Dã tưởng tượng đến dáng vẻ khi con bạch tuộc khổng9 lồ kia giết người, lòng còn sợ hãi:
Tôi thấy anh đang tìm đường chết thì có.
Đoàn Phong trầm giọng hỏi:
Rốt cuộc gã muốn xuống để làm gì?
Viên Mục Dã đáp ngay:
Còn có thể làm gì nữa, là để sưu tầm số liệu của môi trường bên dưới đó.
Đoàn Phong nghĩ ngợi rồi đáp:
Cũng phải… Không cần cậu ấy đi xuống với anh, tôi rành hoàn cảnh bên dưới hơn, để tôi đi xuống với các anh nhé.
Thạch Lỗi không lên tiếng, còn Viên Mục Dã lập tức phản đối:
Đừng, anh cứ thành thật ở trên đi, tôi đi theo bọn họ xuống dạo một vòng rồi về…
Đoàn Phong cười khẽ, sau đó nói rất không khách sáo:
Anh đúng là không bao giờ làm người ta thất vọng mà. Nói đi, lại đang tính mưu kế quỷ quái gì nữa?
Tôi muốn xuống hang động dưới nước với Viên Mục Dã lần nữa. Tới cũng tới rồi, không thể tay không trở về phải không?
Thạch Lỗi nói gọn gàng và dứt khoát.
Đoàn Phong đang thêm củi vào đống lửa, thấy sắc mặt Viên Mục Dã hơi âm u và nặng nề nên đi tới nói:
Không phải anh Thạch đang tính chi phí cứu hộ lần này với cậu đàn em của anh đấy chứ? Yên tâm, chỉ cần chúng tôi gặp được Tiến sĩ Doyle, anh ta sẽ chi trả đủ số tiền.
Thạch Lỗi cười bảo:
Anh Đoàn hiểu lầm rồi. Tình cảm giữa tôi và đàn em Viên sao có thể đong đếm bằng tiền được? Chẳng qua là tôi muốn nhờ cậu ấy giúp tôi một việc nhỏ mà thôi…
Thật ta lý do Viên Mục Dã đồng ý cùng xuống với Thạch Lỗi là vì cậu cảm thấy quái vật bạch tuộc mang đi nhiều
đồ ăn
thế trong một lần, chắc chắn sẽ trốn trong hang ổ của mình mấy ngày cũng không ra, cho nên khả năng bọn họ có thể gặp được cực thấp… Tuy nhiên, nói thì nói thế, Viên Mục Dã vẫn không dám nói với Đoàn Phong mục đích thật sự của chuyến đi này.
Chuẩn bị mọi thứ ổn thoả xong, Thạch Lỗi chọn bốn đội viên đi xuống với bọn họ, bởi vì không biết chiều dài cụ thể của dòng nước ngầm, cho nên trong đó có hai gã đội viên chịu trách nhiệm mang theo bình khí dự phòng.
Có phải cậu quên mất rằng kẻ t6ới đây tìm đường chết trước hình như là số 54 các cậu đấy không hả?
Thạch Lỗi nói nhẹ nhàng bâng quơ chặn họng Viên Mụ5c Dã.
Viên Mục Dã không vui cho lắm:
Nếu muốn đi xuống thì tự anh đi đi. Tôi không theo đâu.
Mặc dù hơi tức nhưng Đoàn Phong cũng hiểu mục đích Viên Mục Dã làm như vậy là gì, vì thế anh ta chỉ vào Thạch Lỗi, sau đó xoay người về lều.
Viên Mục Dã thấy Đoàn Phong không cố đòi đi theo, cậu lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó bước nhanh đuổi theo chân Đoàn Phong:
Một lát nữa tôi xuống với bọn họ, nếu trước khi hừng đông mà chúng tôi vẫn chưa trở về, anh hãy dẫn những người khác rời đảo trước, tôi không tin được người của Thạch Lỗi.
Sở dĩ Viên Mục Dã phản đối Đoàn Phong xuống cùng với Thạch Lỗi là vì cậu quá hiểu tính cách của Thạch Lỗi. Nếu bọn họ gặp chuyện gì nguy hiểm ở dưới nước, chắc chắn gã sẽ hy sinh đồng đội để đảm bảo an toàn cho bản thân… Nếu Viên Mục Dã đi xuống theo, có lẽ Thạch Lỗi sẽ suy xét xem có nên từ bỏ thẳng thừng hay không, nếu đổi thành Đoàn Phong, chắc chắn chẳng cần suy nghĩ.
Thạch Lỗi vừa nghe Viên Mục Dã từ chối đề nghị của Đoàn Phong thì tỏ vẻ đắc ý:
Yên tâm đi, cậu ấy là đàn em của tôi. Quan hệ giữa tôi và cậu ấy gần gũi hơn đồng nghiệp như anh nhiều. Tất nhiên tôi sẽ đưa cậu ấy trở về an toàn.
Đoàn Phong ngờ vực:
Bên dưới đó có thể có số liệu môi trường gì chứ?
Viên Mục Dã chột dạ nói:
Tôi cũng nói với anh ta như vậy, nhưng anh ta nói môi trường trên đảo rất đặc biệt. Anh ta đã sưu tầm đủ số liệu trên mặt đất rồi, giờ chỉ thiếu dưới nước thôi…
Ai ngờ Thạch Lỗi lại hừ khẽ:
Này đàn em, cậu như vậy là qua cầu rút ván đấy nhé!? Hơn nữa, người của cậu vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm hoàn toàn đâu, cho nên đôi khi đừng nói chắc chắn quá…
Viên Mục Dã lập tức thấy hơi hối hận, cảm thấy lúc trước nhất định là mình hồ đồ mới có thể xin loại người như Thạch Lỗi giúp đỡ… Nhưng hiện giờ có hối hận thế nào cũng đã muộn, chỉ đành ép bụng mà chịu.
Đoàn Phong lừ mắt lườm cậu:
Cậu không tin được gã mà còn nhờ gã giúp?
Viên Mục Dã bất đắc dĩ nói:
Đây là lựa chọn bất đắc dĩ mà.
Lúc này, thủy triều trong lỗ tam giác to đã xuống thấp, nước biển xua đi phần lớn mùi máu tươi trong hang, nếu không phải Viên Mục Dã cực kỳ nhạy cảm với mùi này thì người bình thường gần như không còn ngửi thấy mùi máu tanh nữa.
Bởi vì là lần đầu tiên nhóm Thạch Lỗi xuống dưới, cho nên toàn bộ hành trình đều do Viên Mục Dã dẫn đường, nhưng A Triết lại luôn bực Viên Mục Dã bơi quá chậm, cứ thúc giục liên tục ở phía sau.
Đoàn Phong ngẫm nghĩ rồi dặn:
Lỡ gặp phải quái vật bạch tuộc thì đừng hoảng, mau chóng tìm khe hở hẹp ở vách đá gần đấy để chui vào trốn.
Viên Mục Dã vỗ vai Đoàn Phong:
Yên tâm đi, lúc này nó đã no căng rồi, không biết đang trốn ở xó nào dưới đáy biển ngủ ngon lành nữa đâu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.