Chương 866: Thị trường đồ cổ


Nhưng Tằng Nam Nam lại lắc đầu:
Không phải là một miếng thịt đâu, các anh nghe kỹ đi, trong đó còn có cả tiếng dao chặt vào xương nữa.8..


Hoắc Nhiễm lập tức ngăn lại:
Được rồi được rồi, tôi biết rồi, cô đừng có nói chi tiết như thế được không?


Tằng N3am Nam hừ một tiếng:
Dừng, có thế mà đã không chịu được rồi? Đúng là một bé thỏ trắng...

Dù sao trên thế giới này, mỗi ngày đều có rất nhiều những vụ án giết người ly kỳ như thế, nếu chuyện gì bọn họ cũng quản thì cho dù có ba đầu sáu tay cũng không quản hết được...
Không ngờ đến chiều hôm đó, Từ Lệ lại gọi điện thoại đến hỏi Viên Mục Dã có thời gian không, anh ta muốn nhờ cậu đi cùng mình dạo một vòng chợ đồ cổ. Trong lòng Viên Mục Dã hiểu rõ vì sao Từ Lệ muốn đến chợ đồ cổ, nhưng anh ta không nói thì Viên Mục Dã cũng không hỏi nhiều, cứ ngoan ngoãn cùng anh ta đi dạo một vòng chợ đồ cổ.
Nhưng hai người đi từ xế chiều đến tận tối mịt cũng không tìm được thứ gì khiến Từ Lệ hài lòng, Viên Mục Dã không muốn đi tiếp nữa bèn kéo Từ Lệ ngồi xuống chiếc ghế dài và bảo:
Rốt cuộc là anh đang tìm cái gì thế?

Bức ảnh trên tạp chí được chụp trước khi nó biến mất, sở dĩ nó xuất hiện trên tạp chí này hoàn toàn là vì người chụp bức ảnh này chính là người đã đào được nó năm đó, Tân Chí Dũng.
Lần trước khi đọc cuốn tạp chí, Viên Mục Dã tập trung hoàn toàn vào ngôi cổ mộ Bắc Tấn kia, cho nên chỉ xem lướt qua chiếc mặt nạ này, cho nên có thể lưu lại ấn tượng mơ hồ trong đầu cậu đã là rất tốt rồi.... Có điều cậu không ngờ rằng, chiếc mặt nạ đồng xanh đã biến mất hai mươi năm trước lại dùng hình thức này để xuất hiện trở lại.
Đoàn Phong nói:
Cái này không thể nào là thật được? Chắc chắn có người đã dựa theo bức ảnh trên tạp chí để mô phỏng lại!

Đoàn Phong nói:
Muốn biết đúng hay không rất đơn giản mà, gọi điện thoại hỏi Tân Chí Dũng là được!

Thật ra, trong cuốn tạp chí này giới thiệu vô cùng chi tiết về những điều liên quan đến chiếc mặt nạ đồng xanh này. Đây là một chiếc mặt nạ bằng đồng xanh được đào vào giữa những năm 90 của thế kỷ trước, đã có hơn hai nghìn năm tuổi. Lúc đó nhân viên khảo cổ dựa theo các đặc điểm về hình dáng của chiếc mặt nạ như mặt chữ điền, tai dài, mắt cười để đặt tên cho nó là mặt nạ
Trường Nhĩ Tiếu Kiểm
.
Căn cứ theo ghi chép trên cuốn tạp chí, sau khi chiếc mặt nạ đồng xanh này được đào về thì luôn được bảo tồn trong một viện bảo tàng nổi tiếng trong nước. Tiếc là hai mươi năm trước bảo tàng này bị cháy, chiếc mặt nạ Trường Nhĩ Tiếu Kiểm đã bị mất tích.
Viên Mục Dã lắc dầu:
Nhất định không phải. Đầu tiên, cuốn tạp chí này được xuất bản nội bộ, không bán ra bên ngoài, cho nên nếu không phải người trong ngành khảo cổ hoặc có liên quan đến người nào đó trong ngành thì không thể nào có được cuốn tạp chí này… Còn nữa, anh xem thời gian phát hành cuốn tạp chí này đi, vẫn chưa đến hai tháng đâu, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể tạo ra một bản sao chân thực đến như thế sao?

Đoàn Phong nhún vai:
Ai biết được, nhỡ đâu có cao nhân nào đó thì sao? Việc làm giả đồ cổ rất cao siêu, không phải người trong nghề không thể nhìn ra được.

Mặc dù Viên Mục Dã và Đoàn Phong có thể khẳng định người quay video kia hiện giờ lành ít dữ nhiều, nhưng trước khi tìm thấy thi thể, người số 54 cũng không thể làm được gì.
Nghe Đoàn Phong nói vậy, Viên Mục Dã đột nhiên có chút ý tưởng, giống như bắt được một manh mối. Nếu Đoàn Phong cũng có ấn tượng thì đó phải là thứ mà bọn họ cùng nhìn thấy ở cùng một thời điểm, mà dáng vẻ của chiếc mặt nạ này rất xưa cũ, xem ra là một thứ đã cũ kỹ rồi...
Thứ đồ cổ có liên quan đến bọn họ gần đây chắc chỉ có vị đại sư trong ngành khảo cổ, Tân Chí Dũng!
Xác định xong, Viên Mục Dã ra khỏi phòng họp và đi đến phòng làm việc của mình tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng tìm được trong một ngăn kéo cuốn tạp chí khảo cổ Tân Chí Dũng đã tặng cho cậu.
Khi Viên Mục Dã mở đến trang thứ mười ba của tạp chí, một chiếc mặt nạ đồng xanh hình dáng kỳ quái với nụ cười mỉm xuất hiện trên đó...
Lúc này Đoàn Phong cũng đi vào theo, anh ta đi đến nhìn trang tạp chí trong tay Viên Mục Dã, ngạc nhiên nói:
Thứ này hình như rất đắt, mà không phải nó đang được đặt trong viện bảo tàng sao?

Viên Mục Dã cũng hoang mang:
Theo lý thuyết thì thứ này không có khả năng rơi vào tay người ngoài, có khi nào là hàng nhái không?

Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã không nói gì bèn cười hỏi:
Nghĩ gì thế? Cho dù có là án mạng thật thì cũng là chuyện của Từ Lệ, cậu rầu rĩ cái gì?

Viên Mục Dã lắc đầu, nói:
Hình như tôi đã nhìn thấy chiếc mặt nạ của tên kia ở đâu đó rồi... Từ lần trước Từ Lệ cho tôi xem ảnh, tôi đã có cảm giác đó rồi, nhưng không thể nghĩ ra là thấy ở đâu.

Đoàn Phong mở lại đoạn video kia, sau đó nhìn kỹ chiếc mặt nạ và bảo:
Ồ.... Không chỉ cậu đâu, sao tôi cũng cảm thấy khá quen mắt nhỉ?


Cô... cô nói ai là thỏ trắng hả?
9Hoắc Nhiễm cự nự.
Trương Khai cười vui vẻ nói chêm vào:
Ồ, quá đúng ấy chứ, biệt danh này rất chuẩn, không sai tí nào!

<6br>
Cút, sao đâu cũng thấy anh thế!
Hoắc Nhiễm tức giận.
Viên Mục Dã không có tâm trạng vui đùa với bọn họ, bởi vì lúc này cậ5u đang tập trung tinh thần vào chiếc mặt nạ trong đoạn video kia, nói thật, hình như cậu đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời không tài nào nhớ nổi.
Từ Lệ đành lấy ra một bức ảnh đưa cho Viên Mục Dã xem:
Xem đi, giúp tôi một tay xem cậu nhìn thứ này có thấy quen không?


Có thể không quen à? Ngay cả màu xanh đồng của thứ này Viên Mục Dã cũng đều nhớ rõ như in ấy chứ! Cậu vừa cười vừa bảo:
Nếu anh có thể tìm được thứ này ở chợ đồ cổ, tên tôi sẽ đọc ngược lại...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.