Chương 865: Thật thật giả giả
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1171 chữ
- 2022-02-08 08:03:31
Viên Mục Dã thở dài:
Cậu đừng vội lo lắng, chờ cảnh sát đến rồi tính... Xe đến trước núi ắt có đường thôi.
Không lâu sau, Từ Lệ dẫn ng8ười chạy đến, Viên Mục Dã nói rõ tình huống lúc đó rồi đưa ống tiêm mà tên y tá giả để lại hiện trường cho anh ta, cậu bảo:
Đem thứ này về xét3 nghiệm xem là thứ chết người gì...
Từ Lệ nhìn qua rồi bỏ ống tiêm vào túi đựng vật chứng:
Dám đến bệnh viện giết người, xem ra là ch9ó cùng rứt giậu rồi.
Câu này đã trả lời cho câu hỏi của Viên Mục Dã, đúng là về thời gian thì Lệ Thần lúc nào cũng rảnh rỗi, nhưng vấn đề là hắn có bằng lòng hay không chứ! Viên Mục Dã nhìn Lệ Thần, muốn hỏi xem ý hắn thế nào.
Không ngờ Lệ Thần không hề suy nghĩ gì mà nói luôn:
Thời gian thì tôi có... Nhưng ở nhà chúng tôi có nuôi một con chó lớn, không biết anh Thẩm có thích nghi được hay không?
Theo logic của người bình thường, có thể bảo toàn tính mạng đã là tốt rồi, còn đắn đo đến những chuyện đó làm gì chứ? Nhưng dường như Lệ Thần hiểu rất rõ Thẩm Thiên Vũ, hỏi đúng vào điểm yếu của cậu ta...
Từ Lệ đứng bên cạnh lạnh lùng nói:
Cậu cũng giỏi nhỉ, còn muốn về nhà cậu ta? Ngay cả cảnh sát cậu cũng không tin à?
Viên Mục Dã không muốn mang theo cái đuôi vướng víu như vậy, đau hết cả đầu:
Cậu về nhà tôi cũng không ích gì đâu, tôi cũng phải làm việc, không thể nào trông chừng cậu 24/24 giờ được.
Thẩm Thiên Vũ chỉ tay vào Lệ Thần:
Vậy anh ta thì sao? Có thể để anh ta ở cùng tôi không?
Viên Mục Dã cũng chán nản nói:
Con chó này của tôi có lẽ vẫn luôn cảm thấy mình là người, đặc biệt là sau khi cậu đến… nó càng không hiểu rõ mình là người hay chó.
Anh có ý gì?
Lệ Thần không hiểu.
Viên Mục Dã chỉ cười không nói, quay lại bảo với Thẩm Thiên Vũ:
Trước khi hết nguy hiểm, cậu cứ ở tạm trong căn phòng ngủ bên phải kia đi! Bắt đầu từ ngày mai khi cậu đi tập phục hồi chức năng, Lệ Thần sẽ đi cùng cậu, sau khi kết thúc sẽ cùng quay về luôn! Nếu cậu còn muốn đi chỗ nào khác thì phải thuê vệ sĩ ngoài rồi.
Vẻ mặt Thẩm Thiên Vũ lộ ra vẻ khó xử, dường như rất rầu rĩ, cuối cùng cậu ta nhìn về phía Viên Mục Dã, ấp úng mãi mới nói:
Tôi cũng không phải người hay khó tính, hoàn cảnh thế nào cũng được, nhưng mà... chính là con chó đó, có thể gửi đến cửa hàng thú cưng nuôi không, chi phí tôi sẽ trả!
Không được!
Không được!
Viên Mục Dã và Lệ Thần đồng thanh đáp.
Từ Lệ cười:
Cậu nghĩ cái gì thế? Chó nhà bọn họ đâu phải chó bình thường, nó là người nhà của hai cậu ấy đấy. Cậu nói xem một người ngoài như cậu đến làm khách nhà người ta, lại còn muốn họ đuổi người nhà ra ngoài thì có ổn không?
Thẩm Thiên Vũ vội vàng giải thích:
Không phải đuổi đi, chỉ là gửi nuôi thôi, tôi... khi còn bé tôi từng bị chó cắn cho nên rất sợ chó.
Sau khi hoàn thành xong biên bản tường trình, Từ Lệ định để lại hai đồng nghiệp thay phiên nhau canh chừng Thẩm T6hiên Vũ, nhưng không ngờ tên nhóc này nói thế nào cũng không muốn ở lại bệnh viện nữa, nhất định muốn về nhà Viên Mục Dã.
Viên Mục Dã d5ở khóc dở cười:
Cậu về nhà tôi làm gì? Cứ ngoan ngoãn ở bệnh viện chờ đi!
Kết quả Thẩm Thiên Vũ thấy Viên Mục Dã nói vậy thì nức nở:
Anh Viên, anh không thể thấy chết không cứu được! Anh cũng thấy thủ đoạn của bọn chúng rồi đấy, nếu không phải đúng lúc các anh nhìn thấy thì sợ rằng lúc này tôi đã chết rồi!
Lệ Thần nghiêm túc nói:
Hóa ra là thế à? Vậy không sao, chó nhà chúng tôi mặc dù không thể nói chắc chắn trăm phần trăm không cắn người, nhưng nó biết rõ đúng sai, tôi sẽ về thương lượng với nó trước, nếu nó đồng ý thì cậu có thể chuyển đến ở vài ngày...
Và thế là, Viên Mục Dã cứ thế mơ mơ hồ hồ đưa Thẩm Thiên Vũ về nhà, trên đường đi ngang qua cửa hàng thú cưng, Thẩm Thiên Vũ còn thật thà đi vào mua ít đồ ăn vặt nhập khẩu, muốn lấy lòng Kim Bảo, hy vọng nó hạ miệng lưu tình.
Mà Kim Bảo cũng hoàn toàn xứng đáng là con thú cưng
thấy lợi quên chủ
, dưới sức quyến rũ của một đoạn xương cá mập, nó đã hoan nghênh một người lạ vào nhà. Thấy vậy, Lệ Thần không ngừng lắc đầu nói:
Trong trí nhớ của tôi, không phải chó là loài vật trung thành nhất với con người sao? Sao con chó anh nuôi lại dễ dàng phản chủ thế chứ?
Thẩm Thiên Vũ đương nhiên là đồng ý, dù sao hiện giờ cậu ta có tiền cũng không thể thuê được vệ sĩ hoàn toàn đáng tin, cho nên vẫn phải ỷ lại vào Lệ Thần và Viên Mục Dã thôi!
Có Lệ Thần đi theo, Viên Mục Dã cũng yên tâm hơn, lại thêm việc này đã có cả Từ Lệ giúp một tay, việc tra ra người đứng sau màn kịch này chỉ còn là vấn đề thời gian... Thế là Viên Mục Dã chuyên tâm đi làm việc của mình, hoàn toàn ném Thẩm Thiên Vũ cho Lệ Thần chăm sóc.
Sáng sớm hôm sau, Viên Mục Dã vừa ra khỏi cửa phòng họp thì thấy mấy người trong đội bọn họ đang ngồi tụm lại xem bản chiếu lại của một chương trình trực tiếp, đồng thời còn không ngừng tranh luận xem cái gì
là thật, là giả
.
Viên Mục Dã cũng đến gần xem thì thấy trong video đang chiếu cảnh một người đàn ông đeo mặt nạ kỳ quái, trên tay cầm một thanh đao Khai Sơn, chạy thẳng đến người đang quay video, sau đó chẳng nói chẳng rằng đâm thẳng một đao vào người kia!
Ngay sau đó, blogger kêu thảm một tiếng, toàn bộ hình ảnh biến thành màn đen. Mặc dù hình ảnh không còn, nhưng vẫn có âm thanh, nhưng kỳ lạ là chỉ có tiếng
phốc phốc
vang lên, nhất thời khiến người xem video không rõ đoạn video này là thật hay giả, cả âm thanh kỳ quái phía sau là có chuyện gì đang diễn ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.