Chương 864: Y tá giả


Sau khi y tá đi, Viên Mục Dã đỡ Thẩm Thiên Vũ về giường, sau đó tiện tay rót cho cậu ta một cốc nước:
Không ngờ tên nhóc như cậu cũng có thể chịu đ8ược khổ!


Thẩm Thiên Vũ lau mồ hôi trên mặt, sau đó cười khổ nói:
Chẳng phải là tôi không có sự lựa chọn nào khác à, tôi cũng muốn làm một3 tay công tử nhà giàu chỉ biết ăn chơi sung sướng lắm, nhưng tiếc là cuộc sống không cho phép!
Lúc này cậu ta mới nhìn sang Lệ Thần đứng bên cạnh:9
Đây là bạn của anh à?


Theo lý thuyết, quan hệ của cậu ta và Lệ Thần còn thân thiết hơn Viên Mục Dã nhiều, chỉ là sau khi Thẩm Thiên Vũ t6ỉnh lại, Lệ Thần vẫn chưa từng xuất hiện trước mặt cậu ta mà thôi...
Sau đó Viên Mục Dã và Thẩm Thiên Vũ nói chuyện một lúc, trong thời gian đó cậu phát hiện ra Thẩm Thiên Vũ thường xuyên vô tình hoặc cố ý nhìn về phía Lệ Thần, Viên Mục Dã đành nhanh chóng mượn cớ đưa Lệ Thần về trước, sợ rằng cứ để cậu ta nhìn thêm lúc nữa, không chừng lại phát hiện ra chuyện Lệ Thần
mượn xác hoàn hồn
.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Viên Mục Dã lo lắng hỏi:
Cậu chắc chắn Thẩm Thiên Vũ không có chút ký ức nào về việc cậu mượn thân thể của cậu ta chứ?

Lệ Thần ngẫm nghĩ rồi nói:
Hẳn là không!

Viên Mục Dã cũng gật đầu phụ họa:
Đúng là quá lãng phí...

Không ngờ Thẩm Thiên Vũ lại vừa cười vừa nói:
Anh thích chiếc xe đó à? Chờ sau khi tôi xuất viện sẽ tặng anh một chiếc giống như thế!

Viên Mục Dã vội vàng xua tay:
Đừng... tôi không lái nổi loại xe ngang tàng đó đâu, đừng nói là năm triệu tệ, đến xe năm trăm nghìn tệ tôi ngồi đã thấy bỏng mông rồi!


Trước khi xảy ra chuyện cậu không có bạn bè nào sao?
Lệ Thần không kiêng không dè hỏi thẳng.
Thẩm Thiên Vũ cũng không hề tức giận mà chỉ thở dài:
Chỉ toàn là đám bạn bè đi theo tôi ăn nhậu mà thôi, đến khi xảy ra chuyện thật đừng mong chờ bọn họ giúp đỡ gì, không bỏ đá xuống giếng đã xem như nể mặt nhau rồi...

Sau đó Viên Mục Dã nói cho Thẩm Thiên Vũ biết manh mối mình đã tìm được, cậu ta nghe xong chỉ cười lạnh:
Đúng là khiến bọn họ tốn không ít tiền nhỉ, chiếc Maybach đó của tôi là phiên bản giới hạn, trên cả nước không có đến mười chiếc...

Thế là Viên Mục Dã cười giới thiệu với cậu ta:
Đây là em tôi, Lệ Thần5, cũng suýt soát tuổi cậu.

Theo phép lịch sự, Lệ Thần chủ động giơ tay ra bắt tay Lệ Thần, không ngờ chỉ với một cái nắm tay này, nét mặt Thẩm Thiên Vũ đã chuyển thành hồ nghi, cậu ta nhìn Lệ Thần và hỏi:
Có phải trước đây chúng ta đã từng gặp rồi không?

Lệ Thần cười lắc đầu:
Anh Thẩm nhớ nhầm rồi, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau...

Thẩm Thiên Vũ cười, rồi thất vọng nói:
Đúng là có một người, chỉ tiếc rằng đó là người của công ty luật, đến nói với tôi về chuyện di chúc và cổ phần...

Viên Mục Dã hỏi tiếp:
Thẩm Thiên Hoa thì sao? Trước đây anh ta đối xử với cậu tốt như thế, bây giờ cậu đã tỉnh sao anh ta không xuất hiện?

Sắc mặt Thẩm Thiên Vũ nặng nề, cậu ta nói:
Có lẽ anh ta cảm thấy đến lúc này rồi cũng không cần phải tiếp tục giả vờ làm anh em thân thiết gì nữa!

Viên Mục Dã lập tức dừng bước, cố ý cao giọng:
Hẳn là?

Lệ Thần nhanh chóng xác nhận lại:
Không, chắc chắn là không! Cảm giác quen thuộc của anh ta đối với tôi giống như một loại phản ứng bản năng của tế bào cơ thể vậy... Dù sao cũng là tôi đã chữa trị cho chúng, cho nên ít nhiều bọn chúng cũng có chút ký ức, nhưng chỉ giới hạn trong cơ thể của anh ta thôi, chứ không phải có ký ức hình tượng thực chất nào cả.

Viên Mục Dã thầm thở phào một hơi, bằng không cậu cũng không biết phải giải thích với Thẩm Thiên Vũ như thế nào... Hai người họ vừa đi vừa nói chuyện, đột nhiên Viên Mục Dã nhìn thấy một nữ y tá cao gầy đi qua người bọn họ, xem ra là đi vào phòng của Thẩm Thiên Vũ ở trong cùng.
Viên Mục Dã nhanh chóng ngắt lời:
May mà Lệ Thần không phải con gái, nếu không còn tưởng cậu đang nghĩ cách làm quen cơ đấy!

Thẩm Thiên Vũ cười tự giễu:
Có lẽ do tôi nằm trên giường quá lâu, cho nên mới có ảo giác gặp ai cũng như đã từng quen!

Viên Mục Dã nghe ra nỗi cô đơn trong lời nói của Thẩm Thiên Vũ, cậu hỏi:
Mấy ngày nay cậu tỉnh lại có ai đến thăm không?

Ban đầu Viên Mục Dã cũng không cảm thấy có gì bất thường, đến tận khi cậu vô tình nhìn thấy đối phương đi một đôi giày cao gót, lòng cậu lập tức trầm xuống, cậu nhanh chóng giữ Lệ Thần lại và ra hiệu cho hắn chú ý đến người y tá kia...
Ban đầu Lệ Thần cũng không hiểu, nhưng khi tầm mắt của hắn rơi xuống chân y tá thì mới hiểu được ý của Viên Mục Dã, thế là hai người bọn họ đi theo đối phương quay lại phòng bệnh của Thẩm Thiên Vũ.
Thẩm Thiên Vũ đang ngồi trong phòng suy nghĩ về chuyện Viên Mục Dã vừa nói nên cũng không chú ý đến việc y tá vừa bước vào không phải là người đang phụ trách mình, đến tận khi đối phương cất tiếng nói trầm thấp:
Nằm xuống, tôi sẽ tiêm cho anh...

Sự thật chứng minh Thẩm Thiên Vũ có thể sống sót đến lúc này tuyệt đối không phải do may mắn, mà do trải qua kinh nghiệm đấu tranh lâu dài, cậu ta đã tạo cho mình một phản ứng bản năng đối với những nguy hiểm, có như vậy cậu ta mới có thể lại một lần nữa thoát được một tai nạn
ngoài ý muốn
trí mạng.


Cô là y tá khoa nào? Sao trước đây tôi chưa từng nhìn thấy cô?
Thẩm Thiên Vũ vừa nói vừa đưa tay về phía cốc giữ nhiệt bên cạnh, trong đó đựng đầy một cốc nước sôi vừa mới đổ vào...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.