Chương 878: Đoạn cửu gia


Đêm hôm đó, Thạch Lỗi và Thẩm Thiên Vũ đã đạt được một thỏa thuận, mặc dù Thẩm Thiên Vũ không biết Thạch Lỗi sẽ giúp cậu ta lấy lại Tập đoàn Thẩm thị 8như thế nào... Nhưng từ ngày đó trở đi, cậu ta sẽ không bao giờ phải sống trong sự sợ hãi như trước nữa.

Vài ngày sau, Thẩm Thiên Hoa bất ngờ3 tung một đoạn video thú tội lên mạng, anh ta thừa nhận vụ tai nạn xe năm đó của Thẩm Thiên Vũ là do chính tay mình sắp đặt, mục đích là chiếm đoạt c9hỗ cổ phần của Tập đoàn Thẩm thị do cha anh ta để lại. Giờ đây Thẩm Thiên Hoa cảm thấy hổ thẹn nên tự nguyện nhường số cổ phần đứng tên mình cho em t6rai Thẩm Thiên Vũ để đền bù, anh ta hy vọng những thứ này có thể bù đắp cho những sai lầm của mình...
Chuyện khác thường chắc chắn là có vấn đề, sau khi bốn người thảo luận với nhau, bọn họ thống nhất rằng cô gái mặc trang phục cổ đại này được chôn trong mộ, nhưng không biết người xưa đã dùng bí thuật gì để cô ta tồn tại đến tận bây giờ...
Một người trong số họ là Chu Lão Tam đã đề xuất ném cô gái này vào lại quan tài, nhưng Đoạn Cửu Gia lại không đồng ý, ông ta cho rằng vì bọn họ xuất hiện nên cô gái này mới rơi vào trạng thái
nửa tỉnh nửa mê
... Nếu bọn họ cứ ném cô ta vào đó, vậy khi bọn họ lấp kín ngôi mộ để rời đi, chẳng phải tương đương với giết chết đối phương sao?
Vào cái đêm mà Thẩm Thiên Hoa tung đoạn5 video này lên, anh ta đã nhảy từ trên đỉnh tòa nhà của Tập đoàn Thẩm thị xuống và biến cái đầu của mình thành một quả dưa hấu nát! Sự việc này ngay lập tức khiến mọi tầng lớp trong xã hội dậy sóng, cảnh sát cũng nhanh chóng làm thủ tục phúc thẩm vụ án.
Khi Viên Mục Dã nhìn thấy tin tức này, cậu cũng phải thở dài... Đáng lẽ là anh em ruột luôn dõi theo và giúp đỡ lẫn nhau, vậy mà lại rơi vào kết cục anh em tương tàn, không biết người cha già Thẩm Ôn Bác ở dưới suối vàng mà biết được thì sẽ có cảm tưởng gì?
Giết người trong mộ cổ là cấm kỵ lớn nhất trong nghề nghiệp của họ, nếu không phải cực chẳng đã thì tuyệt đối không thể làm như thế! Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng mọi người đành đưa cô gái ra khỏi ngôi mộ cổ, sau đó ném vào một chỗ núi hoang rồi chờ có người nào đi qua giải cứu.
Để mọi người không phát hiện ra cô gái này đến từ ngôi mộ cổ, bọn họ còn cố tình cởi hết quần áo trên người cô ta ra...
Quy tắc này do sư phụ của Đoạn Cửu Gia lập ra, ông ta vẫn luôn tôn trọng lời dạy của sư phụ và không bao giờ vi phạm, nhưng lần đó ông ta lại gặp phải một vấn đề khó giải quyết nên bắt buộc phải vi phạm quy tắc này.
Lúc đó, một nhóm bốn người bọn họ đã đi vào trong mộ, mặc dù quá trình hơi phức tạp nhưng cuối cũng bọn họ cũng thuận lợi tiến vào gian mộ chính và tìm thấy rất nhiều vật bồi táng có giá trị. Không ngờ ngay lúc mọi người vui vẻ cầm bảo vật đi, trong căn mộ lại đột nhiên xuất hiện một tia sáng...
Chuyện đã đến nước này, Thẩm Thiên Vũ tự nhiên không cần Viên Mục Dã và Lệ Thần bảo vệ nữa, cậu ta chủ động dọn ra ngoài... Viên Mục Dã cảm thấy mình đã hoàn toàn trả lại ân tình chuyện mượn cơ thể của Lệ Thần, sau này bọn họ không còn nợ nần gì nhau nữa.
Điều duy nhất khiến Viên Mục Dã lo lắng là cậu nhóc này bây giờ lại dính với đám người Thạch Lỗi. Trước đây khi Viên Mục Dã và Lệ Thần là
cứu tinh duy nhất
của cậu ta, Thẩm Thiên Vũ đương nhiên sẽ không nói cho Thạch Lỗi về Lệ Thần. Nhưng không biết trong tương lại khi mối quan hệ của đôi bên càng trở nên chặt chẽ hơn... Cậu ta sẽ lựa chọn thế nào?
Nhưng Lệ Thần không hề lo lắng về điều này, hắn còn khẳng định với Viên Mục Dã:
Đừng lo lắng, Thẩm Thiên Vũ sẽ không phản bội tôi đâu.

Vừa giải quyết xong chuyện của Thẩm Thiên Vũ thì có tin từ Tần Uyển, chị ta nói rằng đã tìm được một trong số những gã trộm mộ tham gia vào vụ trộm năm xưa, nhưng người đàn ông này có tính cách khá kỳ quái, không biết có hỏi được manh mối gì không.
Sau khi nghe xong, Viên Mục Dã lập tức cùng Đoàn Phong lái xe chạy đến, bọn họ gặp được một ông già hơn bảy mươi tuổi trong một viện dưỡng lão tư nhân. Không ngờ khi Viên Mục Dã nói rõ ý định của mình, đối phương lại kể hết mọi chuyện xảy ra năm đó.
Ông lão này tên là Đoạn Thiên Đức, các đồng nghiệp tôn kính gọi là Đoạn Cửu Gia, cách đây hàng chục năm ông ta đã từng là một nhân vật sừng sỏ. Nhưng ông ta bảo làm nghề này có hại đến âm đức nên tất cả con cái của ông ta đều chết sớm, đứa lớn nhất chỉ nuôi được đến tuổi trưởng thành thì cũng chết vì bệnh tật.
Đoạn Cửu Gia tự hỏi cả đời mình chưa từng làm gì có hại cho tính mạng người khác, nhưng chỉ có một việc duy nhất từ trước đến giờ ông ta vẫn canh cánh trong lòng... Đó là cô gái mà ông ta đã gặp khi trộm ngôi mộ cổ thời Bắc Tấn.
Năm đó Đoạn Cửu Gia là người cầm đầu việc này, ông ta tìm mấy đồng nghiệp có tay nghề giỏi nhất vào thời điểm đó. Đoạn Cửu Gia có quy tắc riêng cho việc trộm mộ, là không bao giờ phá hủy quan tài và xác chết bên trong, ông ta chỉ lấy những vật bồi táng có giá trị nhất.
Mấy người Đoạn Cửu Gia đều là cao thủ trộm mộ, bọn họ rất có kinh nghiệm nhưng chưa bao giờ gặp cảnh tượng kỳ lạ này, cả đám đứng sững sờ tại chỗ, không ngờ khi ánh sáng biến mất, một cô gái mặc trang phục thời cổ bỗng xuất hiện trên mặt đất.
Khi cả nhóm nhìn thấy cô gái này thì đều giật mình, bọn họ còn tưởng xác chết trong quan tài vùng dậy, nhưng Đoạn Cửu Gia dũng cảm hơn người bình thường, ông ta dám tiến đến xem chuyện gì đã xảy ra, thật không ngờ cô gái này vẫn còn thở, đây là một người sống sờ sờ!
Viên Mục Dã nghe đến đây thì trầm giọng hỏi:
Làm thế nào mấy người có thể cam đoan cô ấy sẽ được người khác cứu? Nhỡ không có ai tìm thấy cô ấy... Vậy chẳng phải cô ấy sẽ bị bọn thú hoang trên núi ăn thịt sao?


Đoạn Cửu Gia lắc đầu:
Tất nhiên là không, bởi vì chúng tôi luôn trốn ở gần đó, đồng thời tôi còn bảo Chu Lão Tam đi nơi khác thu hút mọi người đến... Chỉ để đảm bảo cô ấy sẽ được người ta tìm thấy rồi đưa đến bệnh viện.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.