Chương 879: Hẹn ăn cơm
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1258 chữ
- 2022-02-08 08:03:36
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi nói:
Ông Đoàn ạ, cháu biết có một số lời không phải người ngoài như cháu nên hỏi, nhưng cô gái đó rất quan trọng8 với cháu, dù cô ấy còn sống hay đã chết thì cháu vẫn muốn tìm được cô ấy. Cháu thật sự hy vọng ông có thể nói cho cháu biết bộ quần áo n3ăm đó cuối cùng đã rơi vào tay ai?
Sở dĩ Viên Mục Dã hỏi điều này là vì cậu nghi ngờ rằng người cầm bộ quần áo năm đó, khi mang 9đi bán đã biết được lai lịch của nó, chính vì vậy đối phương mới chuyển sự chú ý sang Tố Cơ. Dù sao một thi thể sống từ ngàn năm trước vẫ6n có giá trị vượt xa một bộ quần áo!
Nghe Viên Mục Dã hỏi điều này, Đoạn Cửu Gia rơi vào trầm tư, một lát sau ông ta mới thở dài,5 nói:
Chàng trai trẻ, tôi biết cậu đang nghi ngờ điều gì, dù sao lòng người khó dò, tôi cũng không dám hứa năm đó có người nào có ý đồ xấu hay không... Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, bộ quần áo thời cổ đó cuối cùng được chia cho Chu Lão Tam, nhưng người này cũng đã chết gần hai mươi năm rồi.
Viên Mục Dã cười khổ:
Anh còn nhớ đến người mất tích mà tôi nhờ anh để ý không?
Từ Lệ chợt hiểu ra:
A... Cậu nói cô gái kia hả, nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến vụ trộm mộ ba mươi năm trước chứ?
Viên Mục Dã không biết phải giải thích với Từ Lệ thế nào, cuối cùng cậu đành thở dài và bảo:
Anh cứ giúp tôi điều tra chi tiết ba người này trước đi, sau này có dịp tôi sẽ nói tỉ mỉ với anh...
Sau khi dập máy, Viên Mục Dã mệt mỏi dựa vào trên ghế sô pha, lúc này Lệ Thần dắt Kim Bảo từ bên ngoài trở về, hắn thấy Viên Mục Dã ở nhà thì tò mò hỏi:
Về sớm thế? Có vẻ mọi chuyện không suôn sẻ nhỉ!
Viên Mục Dã híp mắt nhìn Lệ Thần, mặc dù cái tên này trông như một con người bình thường, nhưng hắn hành động lại rất lý trí. Theo quan điểm của Viên Mục Dã, lý do để Lệ Thần làm được điều này hoàn toàn là vì hắn không có bất kỳ cảm xúc nào của con người...
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã cười lắc đầu nói:
Sao giờ này cậu mới dắt Kim Bảo về?
Trước khi rời đi, Đoạn Cửu Gia nói với Viên Mục Dã bằng giọng rất nghiêm túc:
Chàng trai trẻ, mặc dù tôi không biết quan hệ giữa cậu và cô gái đó là gì, nhưng tôi có thể khẳng định với cậu là cô gái đó trông không còn sống được bao lâu, cho dù không có ai bán cô ta đi như một thi thể thời cổ thì cô ta cũng không thể sống thêm được mấy ngày nữa đâu.
Trên đường trở về, Đoàn Phong khuyên Viên Mục Dã:
Cậu nghe tôi đi, chúng ta đừng tìm nữa được không? Cậu thử nghĩ xem, giữa cậu và cô ấy đã cách nhau ba mươi năm, kể cả cậu có tìm được thì cô ấy cũng đã là một bà già ở tuổi 50 rồi. Hơn nữa, cậu cũng biết rõ tình huống của cô ấy vào thời điểm đó, với điều kiện y tế lúc bấy giờ, cô ấy không thể nào sống được...
Viên Mục Dã nhíu mày, nói:
Nhưng tôi thật sự không thể chấp nhận được việc kết cục cuối cùng của cô ấy là bị bán đi như một cái xác thời cổ đại!
Đoàn Phong khẽ vỗ lưng Viên Mục Dã, anh ta nói:
Thế giới này vốn là như vậy, có quá nhiều thứ mà chúng ta không thể thay đổi được, cậu có thể cảm thấy mình kém cỏi hoặc tầm thường, nhưng thực tế thì dù cậu có nghĩ như vậy cũng chẳng thay đổi được điều gì, đến cuối cùng chỉ có cậu là người khó xử thôi.
Tôi chỉ hy vọng cô ấy có thể còn sống... Dù là một hay hai năm, hoặc biến thành một bà lão hơn năm mươi tuổi, điều đó không quan trọng, chỉ cần tôi có thể chứng minh rằng việc đưa cô ấy vào gương đồng không phải là một sai lầm.
Viên Mục Dã nói gần như van xin.
Mặc dù Đoàn Phong đã dùng mọi cách thuyết phục Viên Mục Dã, nhưng việc đầu tiên cậu làm sau khi về đến nhà vẫn là liên lạc với Từ Lệ và chuyển cho anh ta thông tin của ba kẻ trộm mộ, Viên Mục Dã nhờ Từ Lệ giúp điều tra lai lịch và con cháu của những người này, cậu muốn xem họ đang làm gì.
Viên Mục Dã vội vàng hỏi:
Vậy ông ta có con cháu nào không?
Kết quả Đoạn Cửu Gia lại lắc đầu:
Cũng giống như tôi, đều bị tuyệt hậu khi về già... Tôi còn nghe nói ông ta chết rất thê thảm, không có người thân nào bên cạnh, lúc hàng xóm phát hiện ra thì thi thể đã bốc mùi rồi.
Để an toàn, Viên Mục Dã vẫn hỏi Đoạn Cửu Gia thông tin về ba người còn lại, cậu muốn kiểm tra chi tiết ba lão quỷ này một lần, nếu không Viên Mục Dã sẽ không hoàn toàn từ bỏ hy vọng...
Không ngờ Lệ Thần lại nhẹ nhàng đáp:
À, chúng tôi vừa ăn cơm với Thẩm Thiên Vũ...
Viên Mục Dã hơi ngạc nhiên, sau đó cậu thắc mắc:
Có thể dắt chó vào quán cơm à?
Lệ Thần suy nghĩ một chút rồi nói:
Chắc là không... Nhưng Thẩm Thiên Vũ đã bao hết cả quán ăn đó nên tự nhiên có thể dẫn chó vào.
Khi Từ Lệ nhìn thấy danh sách ba người này, anh ta ngơ ngác hỏi:
Cậu bảo tôi kiểm tra ba lão già đã qua đời làm gì?
Viên Mục Dã trầm giọng, nói:
Tôi đang điều tra một vụ trộm mộ cách đây ba mươi năm, ba người này chính là kẻ trộm năm đó...
Từ Lệ ngạc nhiên:
Một vụ án từ ba mươi năm trước? Cậu trâu thế, cậu quản lý còn rộng hơn cả cảnh sát chúng tôi nữa đấy?!
Viên Mục Dã nhất thời không nói nên lời, nhưng điều này cũng phù hợp với phong cách của Thẩm Thiên Vũ... Nhưng cậu không ngờ là Lệ Thần vẫn giữ liên lạc với Thẩm Thiên Vũ, việc này hơi vượt quá dự kiến của Viên Mục Dã.
Cậu vẫn còn liên lạc với Thẩm Thiên Vũ à?
Viên Mục Dã hỏi dò.
Lệ Thần cũng không giấu giếm, hắn gật đầu nói:
Thỉnh thoảng cậu ta rủ tôi và Kim Bảo đi ăn cơm, thật ra cậu ta cũng muốn hẹn cả anh, nhưng tôi biết anh chắc chắn không đi nên tôi trực tiếp bỏ qua luôn.
Lệ Thần nói đúng, bởi vì theo quan điểm của Viên Mục Dã, mối quan hệ giữa cậu và Thẩm Thiên Vũ đã kết thúc, hơn nữa cậu ta bây giờ lại dính đến đám người Thạch Lỗi, vì vậy Viên Mục Dã càng không muốn có bất kỳ liên hệ nào với Thẩm Thiên Vũ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.