Chương 884: Bữa cơm toàn máu
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1128 chữ
- 2022-02-08 08:03:56
Nếu như là việc riêng của mình thì thôi, nhưng những chuyện khiến Viên Mục Dã giữ chặt trong lòng, vô cùng sốt ruột và tìm mọi cách để xử lý đều8 là của người khác. Viên Mục Dã lại không thích nợ ân tình của người khác, vì vậy mỗi lần tìm Từ Lệ hoặc Thạch Lỗi, cậu đều tìm mọi cách để trả3 lại.
Bởi vì có mấy người Thạch Lỗi ở đó, vì vậy Viên Mục Dã chỉ có thể đi một mình, Thẩm Thiên Vũ vẫn hoành tráng như vậy, cậu ta bao 9trọn một quán ăn tư nhân để chiêu đãi mấy người Viên Mục Dã và Thạch Lỗi.
Viên Mục Dã lập tức ngăn không cho cậu ta nói tiếp, sau đó đá quả bóng sang cho Thạch Lỗi:
Tiện tay mà thôi, không có gì để nói, nhưng cậu phải cảm ơn đàn anh của tôi mới đúng...
Thẩm Thiên Vũ vội vàng nhìn sang Thạch Lỗi và nói:
Đó là đương nhiên, cậu em đây được như ngày hôm nay có công rất lớn của anh Lỗi, ân tình của hai anh, Thẩm Thiên Vũ tôi nhất định suốt đời khó quên!
A Triết thấy Viên Mục Dã không có phản ứng, gã bèn chuyển mũi dùi sang Thẩm Thiên Vũ:
Tôi nói này cậu Thẩm, cậu đừng chỉ chăm chăm vào khẩu vị của hai người họ chứ, tôi không quen ăn những thứ này...
Thẩm Thiên Vũ vội vàng vẫy tay với nhân viên phục vụ ở bên cạnh, sau đó cười và bảo với A Triết:
Anh Triết còn muốn ăn gì nữa không? Ở đây họ có thể nấu bất kỳ món nào!
Nghe cậu ta nói thế, sắc mặt của A Triết khá hơn nhiều, Viên Mục Dã thầm nghĩ sao tính tình của tên này giống Kim Bảo nhà cậu thế? Cho nó ăn ngon một chút là xong hết.
Sau đó, Thẩm Thiên Vũ lại lần lượt mời từng người một và nói vài lời khách sáo, mặc dù Viên Mục Dã cảm thấy rất nhàm chán, nhưng cậu chỉ đành cười cho xong chuyện...
A Triết ngồi phía đối diện thấy Viên Mục Dã và Thạch Lỗi cứ luôn mồm
đàn em đàn anh
thì không nhịn được mà bật cười to, cảnh tượng trở nên hơi xấu hổ... Nhưng Viên Mục Dã và Thạch Lỗi là ai chứ? Bọn họ đều là loại người mà chỉ cần mình không xấu hổ là được, còn ai xấu hổ mặc kệ.
Sau khi uống cạn chén rượu, Thạch Lỗi bỗng khoác tay lên vai Viên Mục Dã và bảo:
Gần đây anh đây nhận được một vụ mua bán ở trong nước, có hơi khó giải quyết nên muốn mời cậu em đến giúp một chút, dù sao cậu cũng quen thuộc trong nước hơn mà...
Thạch Lỗi biết Viên Mục Dã cố tình đá quả bóng sang mình nên vừa cười vừa bảo:
Cậu đàn em này của tôi cái gì cũng tốt, nhưng cậu ta lại không muốn nổi danh, lúc nào cũng khiêm tốn như vậy đấy...
Thẩm Thiên Vũ đã biết được từ lâu qua lời kể của Lệ Thần rằng mối quan hệ giữa Viên Mục Dã và Thạch Lỗi rất phức tạp, cậu ta nghe Thạch Lỗi nói như vậy thì vội vàng nâng chén lên bảo:
Thẩm Thiên Vũ luôn khắc sâu trong lòng công ơn tái tạo của hai anh, tôi xin mời hai anh một ly!
A Triết vừa muốn nói chuyện nhưng lại nghe thấy Thạch Lỗi lạnh lùng nói:
Cho cậu ăn thịt người nhé?
A Triết nghe vậy thì lập tức tịt ngòi, gã ngồi lẩm bẩm rồi gắp đĩa rau trước mặt...
Lúc này, Viên Mục Dã mới liếc nhìn đồ ăn trên bàn, nó thật sự là dành cho khẩu vị của cậu, Viên Mục Dã bèn quay sang nói với Thẩm Thiên Vũ:
Gọi thêm mấy món thịt bình thường đi.
Thẩm Thiên Vũ vội vàng nói với nhân viên phục vụ vừa rồi:
Làm thêm mấy món đặc biệt của quán nhé!
Lúc này, Thạch Lỗi bỗng lên tiếng:
Mau nếm thử đi, tôi nghe Thiên Vũ nói đồ ăn của quán này rất đặc biệt, nhất là mấy món này...
Viên Mục Dã mỉm cười rồi tiện tay gắp hai miếng, cậu phát hiện hương vị đồ ăn rất ngon, nhưng bây giờ Viên Mục Dã cũng không có tâm trạng ăn cơm.
A Triết thấy vậy thì nói kháy:
Đặt một bữa tiệc toàn máu có ích gì! Người ta có biết ơn đâu...
Viên Mục Dã biết
người ta
mà A Triết nhắc đến chính là mình, nhưng Viên Mục Dã lại giả vờ như không nghe thấy gì, cậu cứ tiếp tục cúi đầu im lặng.
Nếu Viên Mục Dã đã đến đây, đương nhiên cậu không thể mặt nặng mày nhẹ mãi được, Viên Mục Dã đành uống mấy chén cho có, nhưng rất nhanh cậu đã phát hiện, những món ăn trên bàn hôm nay toàn có liên quan đến máu, nó khiến A Triết ở phía đối diện chẳng vui chút nào.
Viên Mục Dã biết rõ những món này không phải Thẩm Thiên Vũ gọi, bởi vì hôm nay cậu ta chiêu đãi Viên Mục Dã và Thạch Lỗi, kể cả Thẩm Thiên Vũ biết được khẩu vị của cậu từ chỗ Lệ Thần... Cậu ta cũng phải quan tâm đến tất cả, làm sao có thể chọn một bàn toàn máu cho riêng mình?
Đã lâu không gặp, chân của Thẩm Thiên Vũ gần như đã bình phục6, cậu ta đi lại cũng không cần chiếc nạng gỗ hỗ trợ nữa. Từ khi trở thành người đứng đầu Tập đoàn Thẩm thị, tên nhóc này nói chuyện cũng chín c5hắn hơn, không còn một chút bóng dáng gã công tử bột năm nào nữa.
Anh Viên, thật ra tôi phải cảm ơn anh từ lâu rồi, nếu trước đây không có anh giúp đỡ, không biết bây giờ tôi sẽ ra sao!
Thẩm Thiên Vũ nói rất thành khẩn.
Không ngờ khi ăn được nửa chừng, Thạch Lỗi bỗng nâng chén lên nói với Viên Mục Dã:
Đàn em Viên, hai chúng ta uống một chén nhé?
Viên Mục Dã mặc dù thầm thở dài, nhưng trên mặt vẫn nặn ra một nụ cười:
Anh nói gì thế, phải là đàn em mời đàn anh một chén mới đúng chứ!
Viên Mục Dã liếc mắt nhìn Thạch Lỗi, cậu bảo:
Mấy việc buôn bán của anh, e là tôi không giúp được!
Yên tâm, đối tác rất chuyện nghiệp, hơn nữa còn xử lý trong phạm vi mà pháp luật cho phép...
Thạch Lỗi cười tủm tỉm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.