Chương 885: Phụ đạo tâm lý
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1235 chữ
- 2022-02-08 08:03:55
Thạch Lỗi lấy một chồng tài liệu trong túi ra đưa cho Viên Mục Dã:
Tất cả đều ở đây, còn có cả thông tin của hung thủ nữa.
Viên Mục Dã mở ra xem và thấy đây là tư liệu của vài học sinh trung học tầm mười bốn, mười lăm tuổi, cả bọn trông rất ngây3 ngô. Có một đứa bé trai đeo kính chính là con trai duy nhất của khách hàng của Thạch Lỗi, tên nó là Đặng Hạo Dương.
Th9eo thông tin trong tư liệu, Đặng Hạo Dương là một học sinh giỏi và ngoan ngoãn, trước đó nó vẫn học bên Mỹ, sau này do mẹ là Tr6ương Mạn Lệ ly hôn với cha là Đặng Diệu Châu, nó buộc phải đi theo mẹ mình về học ở trong nước.
Ba nam sinh còn lại tro5ng tư liệu là bạn học của Đặng Hạo Dương sau khi đã về nước, bọn chúng là Lưu Tinh Vũ, Vương Tử Thụy và Vu Diệc Lãng, bọn chúng cũng chính là những người luôn bắt nạt Đặng Hạo Dương ở trường.
Có thể là do Đặng Hạo Dương từ nước ngoài trở về nên cậu nhóc hơi khó hòa nhập với lớp học, vì vậy Đặng Hạo Dương cũng không hòa đồng với các bạn học của mình... Vì lý đó này mà Đặng Hạo Dương đã từng đề nghị với mẹ rằng cậu ta muốn chuyển trường.
Để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với con trai, Trương Mạn Lệ bèn đưa Đặng Hạo Dương đi khám bác sĩ tâm lý, kết quả chẩn đoán Đặng Hạo Dương bị mắc bệnh trầm cảm mức độ trung bình...
Kết quả này làm Trương Mạn Lệ khó có thể tiếp thu được, bởi vì trong mắt cô ta, con trai cô là một cậu bé rất lạc quan, dù hai bố mẹ ly hôn thì nó cũng không bị ảnh hưởng, tại sao về nước đi học lại bị trầm cảm chứ?
Nói thẳng ra là dù Thạch Lỗi giết đối phương hay để bọn họ biến khỏi trường cũng được, tóm lại chỉ cần không kích thích đến Đặng Hạo Dương là được...
Mặc dù những chuyện xấu xa của Thạch Lỗi và A Triết nhiều đến mức không thể nhét vừa một chiếc xe tải, nhưng bọn họ rất khinh thường việc đi đến trường học bắt nạt vài đứa trẻ, bởi vì theo suy nghĩ của họ... Đây không phải là vấn đề, chủ yếu là Đặng Hạo Dương quá mềm yếu.
Sau khi xem hết tư liệu của Đặng Hạo Dương, Viên Mục Dã quay đầu nhìn Thạch Lỗi, sau đó hơi buồn cười hỏi:
Anh muốn tôi giúp thế nào? Đi đánh mấy đứa trẻ này à?
A Triết ở phía đối diện cười lạnh lùng, gã nói:
Nếu đánh một trận có thể giải quyết vấn đề, vậy chúng tôi cần gì phải nhờ cậu giúp? Nếu không phải sợ kích thích Đặng Hạo Dương thì tôi đã giết mấy thằng nhóc đấy rồi.
Viên Mục Dã hơi nhức đầu:
Để Đặng Hạo Dương thoát khỏi cơn trầm cảm, vấn đề này phải được xử lý thật tốt... Loại chuyện này mà không giải quyết triệt để từ gốc rễ, cho dù xử lý ba nam sinh kia, Đặng Hạo Dương sau này vẫn gặp phải vấn đề với những người sẽ gặp trong tương lai, chẳng lẽ cha của Đặng Hạo Dương có thể che chắn và giải quyết những chướng ngại trong cuộc sống của cậu ta mãi được sao?
Thạch Lỗi cười bảo:
Đó là lý do tại sao tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ, tôi và A Triết không có sự kiên nhẫn với trẻ con, ngoại trừ giết ba đứa học sinh kia thì chúng tôi chẳng có cách nào tốt cả.
Chẳng lẽ do thành tích học tập nên mới dẫn đến mâu thuẫn?
Viên Mục Dã tự nhủ.
Thạch Lỗi lắc đầu:
Tôi thấy chưa chắc, có thể do con trai lão Đặng quá mềm yếu, nếu nó có thể cứng rắn hơn một chút, nó sẽ không bị bắt nạt...
Nhưng Trương Mạn Lệ cho rằng chất lượng của trường này thuộc hàng nhất nhì trong nước, chị ta đã khá mất công mới có thể giúp con mình chuyển vào, bây giờ đang học tốt bỗng nhiên chuyển trường thì thực sự không thể nào nói được.
Những vấn đề mà Đặng Hạo Dương gặp phải ở trường không là gì trong mắt Trương Mạn Lệ, cô ta cảm thấy chỉ cần cho con trai mình một chút thời gian thì mọi thứ sẽ dần tốt hơn. Nhưng Trương Mạn Lệ không ngờ được là mọi thứ lại càng ngày càng tệ.
Bởi vì tình hình của Đặng Hạo Dương không lạc quan nên Trương Mạn Lệ đã không do dự mà lập tức kể mọi chuyện cho chồng cũ là Đặng Diệu Châu, anh ta cũng chính là một khách hàng quan trọng của công ty Thạch Lỗi. Sau khi biết tình hình con trai mình, Đặng Diệu Châu cử ngay người về nước điều tra, cuối cùng đã phát hiện Đặng Hạo Dương thường xuyên bị ba nam sinh mà đứng đầu là Vương Tử Thụy bắt nạt trong thời gian đi học.
Đặng Diệu Châu cũng không phải kẻ hiền lành gì, sau khi ông ta biết việc này thì lập tức bỏ nhiều tiền mời mấy người Thạch Lỗi về nước giải quyết mọi chuyện, bởi vì tình huống hiện tại của Đặng Hạo Dương không ổn định nên Đặng Diệu Châu chỉ có một yêu cầu với đám người Thạch Lỗi, đó chính là phải lặng lẽ giải quyết chuyện này mà không kích thích đến Đặng Hạo Dương, đồng thời có thể dùng mọi thủ đoạn.
Viên Mục Dã nghe vậy cũng không nói gì nữa mà tiếp tục nhìn lý lịch ba nam sinh kia, hóa ra những đứa trẻ dám bắt nạt người khác này có gia thế không hề tầm thường, cha mẹ của bọn chúng không phải người làm ăn thì cũng làm truyền thông.
Đặc biệt là một nam sinh tên Vương Tử Thụy, mẹ cậu ta là chủ tịch đội đồng trường, thành tích học tập khá tốt, trước khi Đặng Hạo Dương chuyển trường, Vương Tử Thụy luôn đứng đầu các kỳ thi trong trường.
Nghe Thạch Lỗi nói như vậy, Viên Mục Dã hơi bất đắc dĩ hỏi:
Công ty của anh không có giới hạn độ tuổi nhận đơn hàng à? Mục tiêu dưới 18 tuổi mà cũng nhận?
Thạch Lỗi nhún vai nói:
Chỉ cần có tiền, cho dù mục tiêu là phôi thai, chúng tôi cũng dám nhận... Huống hồ chỉ vài thằng nhóc không biết trời cao đất rộng?
Lúc đầu, Trương Mạn Lệ phát hiện con trai của mình ngày càng lầm lì, sau khi tan học về, ngoại trừ xuất hiện trong bữa tối, thời gian còn lại đều trốn trong phòng không chịu ra...
Một thời gian sau, Trương Mạn Lệ lại phát hiện trên người con trai mình có một số vết sẹo lạ, cô ta hỏi con trai bị thương như thế nào, cậu ta lại nói dối là vô tình trầy xước, và sau đó cậu ta không chịu trả lời dù Trương Mạn Lệ có hỏi thế nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.