Chương 886: Bác sĩ giả
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1174 chữ
- 2022-02-08 08:03:53
Đặng Hạo Dương gượng cười, nói:
Chỉ là công việc mà thôi, đâu cần chăm chỉ như vậy chứ? Tôi chủ động hợp tác, anh cầm tiền rời đi8, tại sao lại không làm thế chứ?
Viên Mục Dã buồn cười hỏi:
Chủ động hợp tác của cậu chính là ngồi bên cạnh đọc sách à?3
Vậy thì sao? Nếu tôi thật sự tích cực hợp tác mới là đầu óc có vấn đề đấy!
Đặng Hạo Dương khẽ hừ một tiếng.
Viên Mục Dã thở dài khi thấy điều này, sau đó cậu đi đến ngồi cạnh Đặng Hạo Dương và bảo:
Xin chào Đặng Hạo Dương, tôi tên là Viên Mục Dã, cha của cậu đã giao cho tôi xử lý các vấn đề cậu gặp ở trường, vì vậy từ giờ trở đi cậu hãy nói thật cho tôi biết, giữa cậu và đám người Vương Tử Thụy có mâu thuẫn gì?
Sau khi Đặng Hạo Dương nghe Viên Mục Dã nói như vậy, cậu ta nhìn Viên Mục Dã rồi há miệng như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói một lời...
Viên Mục Dã biết nếu như ép quá chặt sẽ phản tác dụng, vì vậy cậu cười và bảo:
Không sao, hôm nay không muốn nói thì thôi, chúng ta từ từ cũng được, dù sao bắt cậu nói hết bí mật với một người xa lạ cũng không phải chuyện dễ dàng.
Trương Mạn Lệ thở dài, nói:
Khí đó, Hạo Dương có một người bạn học rất thân, hai người thường xuyên đến trường cùng nhau, khi bọn cướp đến bắt cóc, ngay lúc ấy bọn chúng không phân biệt được ai là Hạo Dương nên đã bắt cả hai... Sau này bọn cướp biết đứa bé kia không phải Hạo Dương, bọn chúng cảm thấy mang theo nó khá vướng víu nên đã giết thằng bé trước khi lấy tiền chuộc.
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi hỏi:
Đặng Hạo Dương có ý kiến gì về việc chị ly hôn với chồng cũ không?
Trương Mạn Lệ lắc đầu:
Chuyện này không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến nó cả... Ban đầu Hạo Dương còn an ủi tôi cơ, phụ nữ mà, lúc mới ly hôn luôn mê mang, may mắn là có Hạo Dương ở bên cạnh tôi.
Đặng Hạo Dương khẽ thở phào, cậu ta hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn nói nhỏ:
Cảm ơn anh...
Sau khi ra khỏi phòng của Đặng Hạo Dương, Trương Mạn Lệ đang ngồi trong phòng khách với vẻ mặt lo lắng, nhìn thấy Viên Mục Dã đi ra, cô ta vội vàng đứng dậy hỏi:
Bác sĩ Viên, có phải tình trạng của con trai tôi nghiêm trọng trở lại không?
Viên Mục Dã cười:
Trước mắt có vẻ ổn, mọi chuyện không nghiêm trọng như tưởng tượng đâu, thỉnh thoảng để cậu ta trút bỏ sự ngột ngạt trong lòng cũng có ích đối với bệnh tình... Đúng rồi chị Trương, chị có thể cho tôi biết trạng thái của Đặng Hạo Dương trước khi về nước không?
Tôi nói không được đi là không được đi!
Đặng Hạo Dương đột nhiên điên cuồng gào lên.
Lúc này, Trương Mạn Lệ nghe tiếng nên đẩy cửa bước vào xem chuyện gì xảy ra, Viên Mục Dã quay lại nói với cô ta:
Cha mẹ nên tránh trong lúc tư vấn tâm lý!
Trương Mạn Lệ lập tức bị khí thế của Viên Mục Dã hù dọa, cô ta lập tức lùi ra ngoài và không dám nói lời nào. Bị mẹ mình xông vào, Đặng Hạo Dương không còn khí thế như vừa rồi nữa, cậu ta ngã ngay xuống ghế sô pha rồi lại rơi vào im lặng.
Viên Mục Dã gật đầu:
Cậu không phải bị vài đứa trẻ hư bắt nạt ở trường sao? Tôi đã điều tra trước khi đến đây, bọn họ là Vương Tử Thụy, Lưu Tinh Vũ và Vu Diệc Lãng đúng không? Ngày mai tôi sẽ đi đến trường với cậu, cậu cần đánh ai thì tôi sẽ giúp cậu đánh!
Không ngờ khi Đặng Hạo Dương nghe Viên Mục Dã nói như vậy, cậu ta lại hoảng sợ nói:
Đừng đi tìm bọn họ!
Sợ gì chứ, tôi chỉ cần dạy dỗ họ hai lần, trong trường học sẽ không còn ai dám bắt nạt cậu nữa!
9Viên Mục Dã nhìn cậu nhóc đầu gấu trước mặt mà không biết phải nói gì, có vẻ như những gì trên tư liệu chưa chắc đã là sự thật, í6t nhất Đặng Hạo Dương bây giờ trông hoàn toàn không phù hợp với hình tượng
rơi vào đường cùng
...
Viên Mục Dã mỉm cười, 5sau đó giả vờ ném chiếc bút và quyển sổ sang một bên rồi nói:
Thật ra tôi không phải bác sĩ tâm lý, vì muốn mẹ cậu tin tưởng nên mới nói như vậy, tôi là vệ sĩ mà cha cậu bỏ tiền ra thuê!
Đặng Hạo Dương ngẩn người, sau đó kinh ngạc hỏi:
Anh là người của cha tôi?
Viên Mục Dã lại hỏi tiếp:
Chị có biết tình trạng của Đặng Hạo Dương sau khi được giải cứu có gì khác với trước đây không?
Trương Mạn Lệ ngơ ngác lắc đầu:
Không có gì thay đổi nhiều, ngoại trừ việc một người bạn học của nó không may qua đời vì chuyện này, vì vậy nó đã rất buồn trong một thời gian...
Đặng Hạo Dương bị bắt cóc, tại sao bạn cậu ta lại chết?
Viên Mục Dã hỏi.
Không ngờ, Trương Mạn Lệ lại thở dài:
Nói ra thật xấu hổ, tôi và cha của Hạo Dương, cũng chính là chồng trước của tôi tên là Đặng Diệu Châu những năm qua đều bận rộn kinh doanh mà bỏ bê việc chăm sóc con cái, không ngờ hai năm trước nó gặp một sự cố, đến lúc đó tôi mới hiểu tiền bạc không quan trọng bằng con cái, vì vậy tôi lựa chọn về với gia đình và toàn tâm chăm lo cho cuộc sống cũng như việc học hành của thằng bé.
Viên Mục Dã nghi ngờ hỏi:
Sự cố? Sự cố gì vậy?
Trương Mạn Lệ trầm giọng xuống:
Hạo Dương đã từng bị bắt cóc vì công việc làm ăn của cha nó, may mà con trai tôi phúc lớn mạng lớn nên đã được người ta cứu về.
Khi Viên Mục Dã đi ra khỏi nhà Đặng Hạo Dương, Thạch Lỗi và A Triết đã ngồi trong xe ở dưới nhà đợi cậu. Sau khi lên xe, Viên Mục Dã nhìn Thạch Lỗi và bảo:
Tình huống của đứa trẻ này hơi phức tạp, cậu ta bị bắt cóc vào hai năm trước, lúc đó có một người bạn thân đã chết vì cậu ta...
Thạch Lỗi cau mày:
Lão Đặng không hề nói với tôi về chuyện này... Nhưng điều đó thì có liên quan gì đến việc cậu ta bị bắt nạt ở trường?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.