Chương 887: Lớp luyện thi
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1159 chữ
- 2022-02-08 08:03:51
Cậu quan tâm mấy giờ cậu ta đi ngủ làm gì chứ?
A Triết mất kiên nhẫn.
Viên Mục Dã giải thích:
Mất ngủ là biểu hiện thường th8ấy nhất của bệnh trầm cảm, tôi muốn xem Đặng Hạo Dương có triệu chứng này không...
Viên Mục Dã cười nói:
Anh cứ làm như trẻ con mẫu giáo đánh nhau, xong rồi phụ huynh ra mặt xin lỗi ấy? Như vậy chỉ làm mọi chuyện càng phức tạp hơn thôi...
Thạch Lỗi cũng ủng hộ Viên Mục Dã làm như vậy, gã vừa cười vừa bảo:
Cứ làm theo cách của cậu đi, lão Đặng rất yêu quý đứa con trai này, giải tỏa được tâm trạng là biện pháp tốt nhất, nếu không cho dù giải quyết được phiền phức ở trường học thì cậu ta muốn nghĩ quẩn sẽ vẫn nghĩ quẩn thôi.
Yên tâm, cha cậu trả tiền mà...
Viên Mục Dã cười khẽ.
Mặc dù A Triết thấy Viên Mục Dã gọi mình đến làm lái xe thiếu chút nữa thì nổi điên lên, nhưng cuối cùng gã vẫn nghiến răng nghiến lợi chạy đến, dù sao so với Thạch Lỗi, khí chất của A Triết trông giống lái xe hơn.
Đây là một trung tâm luyện thi có quy mô khá lớn, bên trong có các chương trình học cho từng lứa tuổi khác nhau, Viên Mục Dã lấy lý do muốn chọn lớp luyện thi cho con, đi đến bên ngoài lớp học của Đặng Hạo Dương...
Đương nhiên, Viên Mục Dã cũng không có con để vào đây học thêm, cậu làm vậy chỉ vì muốn xem bình thường khi Đặng Hạo Dương đi học thì như thế nào.
Viên Mục Dã lấy di động ra và bảo:
Được thôi, để tôi gọi điện cho lái xe đến...
Đặng Hạo Dương thấy khó tin:
Nghề vệ sĩ gần đây có đãi ngộ cao thế à? Còn có lái xe riêng nữa?
Anh nói với ông ấy làm gì... thời gian của ông ấy rất quý giá, không dùng để nói chuyện làm ăn thì cũng dùng để cua thư ký, những chuyện này của tôi không đáng được nhắc đến đâu.
Sắc mặt Đặng Hạo Dương chán nản.
Viên Mục Dã nhận ra, Đặng Hạo Dương không phải không quan tâm đến việc cha mẹ mình ly hôn như Trương Mạn Lệ nói, cậu ta chỉ không biểu hiện ra trước mặt cha mẹ mình mà thôi...
Đặng Hạo Dương tặc lưỡi:
Tôi mất ngủ hay không liên quan gì đến anh?
Viên Mục Dã nhún nhún vai:
Đúng là chuyện này không liên quan đến tôi, có điều tôi sẽ báo lại tình trạng này với cha cậu...
Viên Mục Dã kiên nhẫn nói:
Chỉ cần cậu muốn, hai thân phận này có thể chuyển đổi bất cứ lúc nào...
Đặng Hạo Dương tức giận:
Hiện giờ tôi cần vệ sĩ, chút nữa anh đưa tôi đến lớp học ôn thi!
Sự thật chứng minh lo lắng của Viên Mục Dã3 không phải không có lý, bởi vì bọn họ ngồi trong xe chờ đến ba giờ sáng vẫn không thấy Đặng Hạo Dương tắt đèn đi ngủ, cuối cùng A Tri9ết buồn ngủ không chịu nổi nữa bọn họ mới vội vàng quay về.
Trên đường về, A Triết không nhịn được chửi đổng:
Tôi nói cho cậu6 biết nhé, Viên Mục Dã, cậu thế này không phải đang làm phức tạp hóa tình hình lên à? Bọn chúng bắt nạt Đặng Hạo Dương thì chúng ta gi5úp cậu ta đánh lại là được rồi mà? Đánh một lần không được thì hai lần, hai lần chưa đủ thì ba lần, tôi không tin không moi được gì từ bọn chúng?
May mà đường hầm này không dài, chưa đến một phút đã đi hết, Đặng Hạo Dương cũng dần khôi phục lại bình thường... Mặc dù lúc đó Viên Mục Dã có nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi ngay.
Khi xe đến trung tâm luyện thi, Đặng Hạo Dương đột nhiên nhìn về phía Viên Mục Dã và dặn:
Ở trên xe chờ tôi, sau khi học xong tôi sẽ ra, đừng có đi vào tìm tôi đấy!
Đặng Hạo Dương ngạc nhiên:
Anh... sao anh biết tôi bị mất ngủ?
Viên Mục Dã cười:
Cậu tự đi soi gương xem, trên mặt cậu viết rõ bốn chữ to ‘Tôi bị mất ngủ’ đấy thôi!
Viên Mục Dã ngoài mặt cười đồng ý, nhưng trong lòng cậu hiểu rõ, Đặng Hạo Dương không muốn mình đi vào chắc chắn có vấn đề... Thế là, sau khi Đặng Hạo Dương xuống xe không lâu, cậu cũng len lén đi theo.
Khi Viên Mục Dã bước xuống xe, A Triết vẫn không quên nhắc nhở:
Nếu cần đánh nhau thì gọi tôi!
Đặng Hạo Dương nhìn sắc mặt siêu cấp khó coi của A Triết, bèn thì thầm với Viên Mục Dã:
Có phải anh nợ tiền lương của anh ta không? Sao sắc mặt anh ta lại như thế?
Viên Mục Dã trấn an Đặng Hạo Dương:
Không sao đâu, trời sinh anh ta đã có bản mặt như thế rồi...
Đặng Hạo Dương thở dài, đáp:
Còn như thế nào nữa...
Viên Mục Dã thấy cậu ta không trả lời thì hỏi lại:
Cậu mất ngủ bao lâu rồi?
Từ nhà Đặng Hạo Dương đến trung tâm luyện thi cũng không quá xa, không ngờ quảng trường Thế Kỷ gần đó lại có hoạt động thương mại, phong tỏa đường xung quanh, cho nên A Triết buộc phải đi vòng một đường xa hơn.
Lúc đầu đây vốn không phải là vấn đề, nhưng con đường này phải đi qua một đường hầm. Ngay khi xe đi vào trong bóng tối của đường hầm, Viên Mục Dã cảm nhận rõ ràng Đặng Hạo Dương đang trở nên vô cùng căng thẳng, toàn thân như cứng đờ...
Sáng hôm sau, Viên Mục Dã lại xin phép Đoàn Phong nghỉ, sau đó đi đến nhà Đặng Hạo Dương. Lần này khi nhìn thấy Viên Mục Dã, cậu ta cuối cùng mới tin đây là người do cha mình phái đến...
Đêm qua ngủ thế nào?
Viên Mục Dã biết nhưng vẫn hỏi.
Được...
Viên Mục Dã gật đầu:
Không nói với họ cũng được, vậy từ giờ trở đi cậu phải học cách điều tiết cảm xúc của mình.
Tôi thì có cảm xúc gì cần phải điều chỉnh chứ! Anh là vệ sĩ của tôi hay là bác sĩ tâm lý vậy?
Đặng Hạo Dương kháng cự lại.
Thật ra với gia cảnh của Đặng Hạo Dương cũng không nhất thiết phải đến trung tâm luyện thi mấy chục người một lớp này, cha mẹ của cậu ta hoàn toàn có thể mời một gia sư một kèm một về dạy tại nhà, nhưng không biết tại sao, khi nghe Trương Mạn Lệ nói thì Đặng Hạo Dương lại kiên quyết muốn đến đây học thêm...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.