Chương 897: Hẻm núi hổ khiêu


Giả Văn Hạo nhìn sang rừng cây phía Bắc, đáp với vẻ lo lắng:
Thắng cảnh cách nơi này gần nhất là hẻm núi Hổ Khiêu, nhưng mà không nên đi lên t8ừ phía này đâu. Nếu là du khách không có kinh nghiệm lên núi sẽ rất dễ gặp phải nguy hiểm…


Nói tới đây, Giả Văn Hạo vội vàng gọi điện3 cho văn phòng quản lý thắng cảnh và yêu cầu họ kiểm tra biển số của chiếc KIA màu sâm panh này, xem nó vào khu danh lam thắng cảnh lúc nào. <9br>
Bởi vì ở khu thắng cảnh núi Kích Lôi có thu phí đậu xe, cho nên ngay lối vào có hệ thống nhận dạng biển số xe, giúp dễ dàng kiểm tra ch6ính xác thời gian một chiếc xe ra và vào.
Viên Mục Dã xua tay:
Phân công khác nhau mà, nào có kiểu ai phụ giúp ai. Hơn nữa, không có chuyện gì quan trọng hơn mạng người.

Sau đó, ba người họ mặc trang thiết bị của mỗi người vào rồi đi đến rừng cây phía Bắc. Nghe Giả Văn Hạo nói, ở đây có một con đường nhỏ đâm thẳng đến hẻm núi Hổ Khiêu, nhưng lại cực kỳ dốc, không khuyến khích người không có kinh nghiệm leo núi đi.
Sau khi ba người xuyên qua rừng cây, quả nhiên Viên Mục Dã nhìn thấy một con đường nhỏ uốn lượn gập ghềnh, hơn nữa có thể thấy độ dốc khá lớn. Lúc này văn phòng khu thắng cảnh gọi điện thoại tới nói, bọn họ trích xuất camera giám sát trong khu thắng cảnh và phát hiện, trên chiếc xe kia chỉ có một người đàn ông trưởng thành, hơn nữa hệ thống tuần tra của cảnh sát cho biết rằng chủ chiếc xe tên Mạnh Triết.
Viên Mục Dã liếc qua con đường nhỏ phía trước, hơi ngờ vực hỏi Giả Văn Hạo:
Sao các anh căng thẳng thế? Có lẽ đối phương chỉ tới leo núi thì sao? Dù con đường này khó đi, nhưng ắt hẳn cũng đâu khó khăn gì với người yêu thích leo núi!

Giả Văn Hạo thở dài, nói:
Các anh không biết tình hình ở đây, nếu là du khách bình thường đến hẻm núi Hổ Khiêu sẽ không đi con đường này… Mặc dù là người yêu thích leo núi, phần lớn cũng sẽ chọn con đường phía Nam, bởi vì đi lên từ con đường này không phải chính diện của hẻm núi Hổ Khiêu, mà là vách đá đối diện thắng cảnh Hổ Khiêu. Du khách bình thường sẽ không đến chỗ đó, trừ khi là mấy người có suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng.


Người luẩn quẩn trong lòng ư?
Viên Mục Dã hơi kinh ngạc.
Nhưng câu nói kế tiếp của Giả Văn Hạo lại đánh mất suy nghĩ này của hai người:
Chỉ riêng hôm nay thôi chúng tôi đã khuyên bốn người xuống dưới rồi. Thật ra đôi khi bọn họ cũng không phải thật sự muốn chết vậy đâu, chỉ do chui rúc vào ngõ cụt không ra được, nhưng hễ ai bị nhân viên của khu thắng cảnh chúng tôi đụng phải, trên cơ bản đều có thể cứu về được.

Sau khi nghe đến đó, Viên Mục Dã không khỏi nện bước nhanh hơn, bởi vì lúc nãy văn phòng khu thắng cảnh gọi điện thoại tới nói chiếc xe này đã lên núi từ ngày hôm qua. Nếu đối phương thật sự tới
tìm chết
như lời Giả Văn Hạo nói, thì lúc này có lẽ đã gieo mình xuống đáy vực rồi.
Giả Văn Hạo đáp hơi bất đắc dĩ:
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, có một vài người suy sụp trong cuộc sống thích đến đó tự tử. Bên dưới vách đá đó cực kỳ sâu, muốn đi xuống tìm xác vô cùng khó khăn, mỗi một lần đều phải huy động rất nhiều sức người và sức của mới được…

Viên Mục Dã và Đoàn Phong liếc nhìn nhau, bởi vì bọn họ đều cùng lúc nghĩ tới vụ án
du khách nhảy vực tự sát
trước kia, chẳng lẽ ở đây cũng có thứ quỷ quái gì có thể mê hoặc lòng người hay sao?
Giả Văn Hạo gật đầu:
Vách đá đối diện hẻm núi Hổ Khiêu dốc hơn mặt chính diện rất nhiều. Lúc đầu khai thác thắng cảnh, chúng tôi đã suy xét đến việc vách đá mặt chính diện dễ đi hơn và cũng an toàn hơn, không giống đối diện… Mấy năm trước có mấy người dân miền núi lên đó khai thác gỗ Bách thường xuyên gặp tai nạn ở khu vực đó, cho nên bị dân địa phương coi là nơi rất xui xẻo.


Thế nó liên quan gì với những người luẩn quẩn trong lòng cơ chứ?
Viên Mục Dã thắc mắc.
Kết quả, kiểm tra ra mới biết, hoá ra chiếc KIA này vào khu thắng cảnh từ buổi sáng ngày hôm5 qua. Giả Văn Hạo lập tức áy náy nói với Đoàn Phong và Viên Mục Dã:
Thật ngại quá, hai anh à, giờ tôi phải đến hẻm núi Hổ Khiêu tìm chủ chiếc xe này trước đã, đảm bảo anh ta không làm sao rồi mới có thể đến hồ hoang với hai anh được.

Viên Mục Dã hiểu Giả Văn Hạo làm như vậy là đúng, dù gì mạng người cũng là quan trọng nhất. Chuyện hồ hoang được điều tra sớm một ngày hay muộn một ngày không đáng là gì, nhưng nếu người anh em kia lên núi gặp phải tai nạn thật, chắc chắn cứu càng sớm thì tỉ lệ còn sống sẽ càng cao…
Viên Mục Dã quay đầu nói với Giả Văn Hạo:
Yên tâm đi, mặc dù chúng tôi không phải nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp, nhưng kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại cũng khá dày dặn, đi lên với anh cũng coi như có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Giả Văn Hạo nói vẻ có lỗi:
Thật ngại quá, vốn nên là tôi phụ giúp cho công việc của các anh, kết quả giờ lại thành ra các anh giúp đỡ tôi.

Đoàn Phong nói luôn:
Như vậy đi, hai chúng tôi cùng lên đó xem với cậu!

Cũng không đợi Giả Văn Hạo nói gì, Đoàn Phong đã trở lại xe lấy hai bộ trang bị, sau đó dàn xếp cho đám Đại Quân chờ ở trên xe, có chuyện gì thì liên hệ bằng điện thoại bất cứ lúc nào.
Kết quả khi ba người hùng hục trèo lên vách đá cao nhất, họ phát hiện trên đó chẳng có bóng ma nào. Lúc ấy bọn họ đều cho rằng chắc chắn đối phương đã nhảy xuống rồi, nào ngờ Giả Văn Hạo còn chưa kịp gọi điện thoại chi viện thì Đoàn Phong lại đột nhiên nhận được điện thoại của Trương Khai, nói là chủ chiếc KIA kia đã trở về và lái xe đi rồi!

Nghe xong, cả ba người đều sửng sốt, sau đó đều nở nụ cười bất đắc dĩ. Mặc dù chuyện này do bọn họ hiểu lầm lung tung, nhưng đi một chuyến tay không cũng tốt hơn thật sự có người nào luẩn quẩn trong lòng muốn nhảy vực đúng không?


Đi thôi, cứ coi như làm nóng người!
Đoàn Phong nói bằng vẻ mặt hài hước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.