Chương 898: Tìm kiếm mạnh triết
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1179 chữ
- 2022-02-08 08:04:02
Giả Văn Hạo lắc đầu với vẻ mặt mờ mịt:
Không có, chỉ một đường này thôi, nếu không cũng chỉ có thể nhảy xuống vách đá…
Sa8u đó ba người trừng mắt nhìn chứng minh nhân dân chằm chằm, không biết nên giải thích chuyện này như thế nào. Cuối cùng Đoàn Phong3 phá vỡ cục diện bế tắc trước:
Không sao… chắc là lúc chúng ta đi lên thì người ta đã đi xuống từ lâu rồi!
Ai ngờ đồng thời bọn họ còn nói ra một manh mối quan trọng khác, đó là Mạnh Triết không phải đi một mình. Bên cạnh anh ta còn có một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi đi theo. Điều này không hề khớp với camera giám sát của khu thắng cảnh quay được. Chẳng lẽ đối phương tới đây gặp bạn ư? Hay là lúc xuống núi tiện đường dẫn theo một phượt thủ?
Ôm những mối nghi ngờ đó, đoàn người Viên Mục Dã vội vàng xuống núi, hơn nữa còn gặp được chủ chiếc ví tiền trong văn phòng khu thắng cảnh, Mạnh Triết, đồng thời Viên Mục Dã cảm thấy hơi bất ngờ là, ở nơi đó cậu còn gặp một người quen khác…
Tống Giang, cũng chính là nhà văn Internet chính mắt thấy mặt nạ giết người lần trước.
Viên Mục Dã không bất ngờ về việc Tống Giang có thể xuất hiện ở đây, dẫu sao thằng nhóc này cũng thích chen đến mấy chỗ có chuyện lạ làm người ta nghe kinh sợ, có điều không ngờ lần này cậu ta còn có thể gặp được một kẻ
cùng chung chí hướng
với mình.
Phân tích dựa theo logic bình thường, Viên Mục Dã có thể nhặt được ví tiền của Mạnh Triết chứng tỏ chắc chắn anh ta đã đến hẻm núi Hổ Khiêu, hơn nữa còn vô tình hoặc cố ý đánh mất ví tiền ở trên đó.
Sau khi ba người xuống núi, họ lấy chứng minh nhân dân ra để nhóm Đại Quân nhận mặt thử, người đàn ông lái xe đi có phải chính là Mạnh Triết hay không? Mặc dù ảnh trên chứng minh nhân dân hơi nhỏ, nhưng nhóm Đại Quân vẫn liếc mắt cái đã nhận ra tài xế lái xe chính là Mạnh Triết.
Đoàn Phong buồn cười nói:
Thế thì cậu ta không nên đến hẻm núi Hổ Khiêu làm gì mà nên đi theo chúng ta tới hồ hoang chứ…
Đoạn nhạc đệm nho nhỏ này trì hoãn một ít thời gian, nên khi mọi người tới hồ hoang thì trời đã sắp tối. Cũng may lần này mục đích bọn họ tới là để qua đêm ở đây, cho nên cũng không xem như chậm trễ chuyện chính.
Khi ra khỏi văn phòng, Đoàn Phong hơi bất đắc dĩ nói:
Có phải đầu óc hai người này đều không được bình thường không?
Viên Mục Dã lắc đầu:
Tôi không biết về Mạnh Triết, nhưng đúng là Tống Giang hơi quái đản thật. Cậu ta viết tiểu thuyết siêu nhiên, thật sự dám đi bất cứ chỗ nào để tìm kiếm linh cảm sáng tác!
Lúc này Đoàn Phong hỏi Giả Văn Hạo:
Hai vợ chồng gặp tai nạn đầu tiên dựng lều ở chỗ nào?
Giả Văn Hạo chỉ vào một thân cây to:
Chắc là ở chỗ đó…
Lúc này Đoàn Phong bước đến trước mặt Mạnh Triết và hỏi:
Anh là Mạnh Triết?
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Viên Mục Dã cảm thấy Mạnh Triết trông hơi mơ màng. Khi người khác hỏi anh ta có phải Mạnh Triết không, anh ta lại liếc sang Tống Giang bên cạnh trước…
Viên Mục Dã xua tay nói với anh t5a:
Tình hình cụ thể thế nào chỉ có thể tìm Mạnh Triết trước đã!
Giả Văn Hạo vội gọi điện thoại cho văn phòng khu thắng cảnh, nói mình nhặt được ví tiền và chứng minh nhân dân của Mạnh Triết, nhờ bọn họ nhất định phải cản lại khi đối phương đi ra… Vì thế cuộc thám hiểm hồ hoang đã lên lịch sẵn tạm thời biến thành tìm kiếm Mạnh Triết.
Nếu chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, tất nhiên Đoàn Phong không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa. Vì thế anh ta nói luôn với Giả Văn Hạo:
Nếu anh Mạnh đã không sao thì chúng ta đi trước thôi!
Giả Văn Hạo gật đầu:
Vâng, quả thật đã lãng phí khá nhiều thời gian.
Trước khi đi, Giả Văn Hạo còn không quên dặn dò Mạnh Triết và Tống Giang, vách đá đối diện hẻm núi Hổ Khiêu là vùng cấm, nếu không phải nhân viên khu thắng cảnh thì không được vào, lần sau không được đến đó nữa.
Không ngờ Mạnh Triết nãy giờ còn hơi chất phác, vừa nghe vậy lại trầm giọng nói:
Yên tâm, tôi sẽ mãi mãi không bao giờ quay lại chỗ đó nữa.
Tống Giang vội trả lời:
Đúng đúng đúng, anh ấy chính là Mạnh Triết. Các anh tìm anh ấy có chuyện gì không?
Tuy Đoàn Phong cảm thấy hai người này đều quái lạ, nhưng cuối cùng vẫn đưa ví tiền cho Mạnh Triết:
Chúng tôi nhặt được ở chỗ hẻm núi Hổ Khiêu, anh xem thử có thiếu thứ gì không?
Sao cậu lại ở đây?
Viên Mục Dã hỏi.
Ánh mắt của Tống Giang hơi rã rời, cậu ta sửng sốt một chút rồi mới nhận ra Viên Mục Dã:
Anh Viên? Trùng hợp thật đó…
Hồ hoang nằm ở mé trái phía sau núi Kích Lôi, diện tích quả thật không nhỏ, hơn nữa giữa hồ hoang còn có nhiều lau sậy lộ trên mặt nước, thỉnh thoảng lại có mấy con vịt trời bay ngang qua.
Đúng là khá hoang vắng, có điều cũng là nơi tốt để xa rời đám đông, nếu được khai thác thành thắng cảnh, chắc chắn sẽ đầy người chen chúc xô đẩy… Đến lúc đó nơi này cũng mất đi sự yên lặng vốn có.
Viên Mục Dã nhìn hồ hoang mà cảm thán.
Mạnh Triết nhận ví tiền và xem sơ rồi đưa cho Tống Giang:
Cậu xem thử đi…
Tống Giang hơi xấu hổ, nhưng vẫn nhận lấy ví tiền xem xét rồi đáp:
Thẻ, chứng minh nhân dân, tiền mặt… đều đủ, chẳng thiếu gì cả!
Nhưng Giả Văn9 Hạo lại lắc đầu, nói:
Vậy tại sao anh ta còn đậu xe ở ven đường nữa?
Có lẽ là… anh ta cắm trại ở gần đó chăng. Lúc ấy 6chúng ta sốt ruột đi lên cho nên không chú ý tới.
Đoàn Phong tiếp tục nói hơi gượng ép.
Viên Mục Dã tò mò hỏi:
Đây là bạn cậu à?
Tống Giang gật đầu nói:
Ừ, anh ấy là... một người bạn tốt của tôi.
Đoàn Phong gật đầu:
Được, vậy hôm nay chúng ta cũng dựng lều ở đó… Tôi muốn xem thử buổi tối liệu có nàng tiên cá nào tới đây tìm tôi không.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.