Chương 899: Hành động khó hiểu


Đoàn Phong quay đầu nhìn Viên Mục Dã:
Ý của cậu là hai chúng ta không bình thường hả...


Viên Mục Dã cười lắc đầu8, cậu vừa muốn nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy có thứ gì vụt qua màn hình, Viên Mục Dã lập tức tỏ ra cảnh giác và ra hi3ệu cho Đoàn Phong im lặng...
Chính vì hành động này mà cuối cùng nhóm người Viên Mục Dã cũng chụp được hình dáng của nó, phải miêu tả thế nào nhỉ, dáng vẻ của nó thật sự khó mà tả được... Đầu tiên phải kể đến đôi mắt to tròn như quả bóng bàn, lòng trắng nhiều hơn lòng đen, trông có vẻ không được thông minh cho lắm.
Sau đó là miệng và mũi, miệng tuy nhỏ nhưng vẫn có môi, nhưng cái mũi của nó thì chỉ là hai lỗ nhỏ, trông giống như một con cá... Cuối cùng là hai cái râu nhỏ trên đầu, không biết là tai hay ăng ten nữa, hình như nó còn có thể xoay đi xoay lại được.
Đoàn Phong thì thào vào tai Viên Mục Dã:
Xem ra thứ này có khẩu vị rất lớn, nó chẳng thèm nhìn đến miếng thịt bò sống nho nhỏ mà chúng ta đặt trong bẫy, thay vào đó nó lại nhìn trúng miếng thịt béo Đại Quân của chúng ta!

Nhưng Viên Mục Dã lại không nghĩ như vậy, nếu cậu đoán không nhầm, nguyên nhân khiến thứ kia dừng ở trước lều của Đại Quân và Tằng Nam Nam không phải vì Đại Quân, mà là vì ở đây chỉ có duy nhất một người phụ nữ là Tằng Nam Nam...
Sau khi nghiên cứu chiếc camera ban đêm một lúc lâu, con quái vật nhận ra rằng thứ này không phải để ăn, vì vậy nó không còn hào hứng nữa và chạy trở về hồ hoang...
Sáng sớm hôm sau, Viên Mục Dã đang ngủ trong xe thì bị tiếng ồn đánh thức, cậu mở mắt ra xem, thấy hóa ra là Đại Quân và mấy người Trương Khai đang tranh cãi về chiếc lều vải bị quái vật đánh dấu...
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã thì thào với Đoàn Phong:
Chắc nó ngửi được mùi của giống cái...


A? Không ngờ cô nhóc của chúng ta hấp dẫn đến thế, thậm chí cả giống loài khác cũng bị thu hút!
Đoàn Phong nói đùa.
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã nói có lý, anh ta bèn nói nhỏ:
Được thôi, miễn là nó đừng thật sự chui vào lều...

Viên Mục Dã lắc đầu nói:
Chắc là không đâu, thứ này ngửi được mùi của Tằng Nam Nam, vậy đương nhiên nó cũng sẽ ngửi được mùi của Đại Quân...

Viên Mục Dã nghe thấy Tằng Nam Nam hỏi với vẻ buồn nôn:
Cái này hôi thế?

Hoắc Nhiễm nghe vậy vội vàng lẩn ra phía xa, cậu ta sợ mình cũng dính thứ mùi đó...
Viên Mục Dã nghe vậy bèn nghĩ thầm, nếu để Tằng Nam Nam nghe được những lời này, không biết cô ấy sẽ cảm thấy thế nào?
Lúc này, tên kia đang làm một số hành động rất khó hiểu, đầu tiên nó đặt phần thân trên của mình lên lều, như thể cố gắng tìm một cái lỗ để chui vào, sau đó liên tục bôi thứ gì đó lên trên lều...
Thấy Viên Mục Dã đã tỉnh, Đại Quân chỉ vào dấu vết trên lều và hỏi:
Viên, ngày hôm qua cậu đã thấy tên đó đi lòng vòng ngoài lều của chúng tôi à?

Viên Mục Dã gật đầu:
Ừ, có nhìn thấy, chắc nó đang đánh dấu...

Viên Mục Dã vươn vai ngồi dậy, tiếng ngáy của Giả Văn Hạo đêm hôm qua quá ồn ào, cuối cùng Viên Mục Dã đành phải lên xe chợp mắt một chút, kết quả là cậu ngủ một mạch đến rạng sáng.
Sau khi Viên Mục Dã xuống xe, cậu bước đến lều để xem xét, quả nhiên tình huống giống như Văn Văn đã gặp trước đó, căn lều màu vàng dính đầy những vết bùn kỳ quái và một số chất dịch trong suốt không rõ nguồn gốc...
Quả nhiên, sau khi thứ đó cọ xát ngoài lều một lúc, nó bèn xoay người chạy về phía hồ, nó còn chẳng thèm quan tâm khi chạy qua cạm bẫy mà mấy người Đoàn Phong đặt ra.
Ngược lại, chiếc đèn nhỏ màu đỏ trên camera giám sát đã thành công hấp dẫn sự chú ý của tên này, nó đi được nửa chừng thì quay lại, sau đó nhìn chằm chằm vào chiếc camera giám sát ban đêm một lúc lâu, trong lúc này còn ghé sát vào và ngửi thử, như thể muốn xác định xem thứ này có ăn được không...
Trương Khai lập tức gào ầm lên:
Mập mạp, anh xong rồi, con cá trê tinh chắc chắn đã để ý đến anh và muốn bắt anh về làm con rể rồi!


Cút đi, dù có chọn thì cũng sẽ chọn cậu chứ không chọn tôi đâu!
Đại Quân bực mình.
Động tác của tên kia rất nhanh, may mà đám người Viên Mục Dã đã lắp thiết bị theo dõ9i buổi đêm trên vài cái cây bên ngoài lều, vì vậy mà lúc này mới chụp được hình ảnh tương đối hoàn chỉnh... Nhìn từ bề ng6oài, thứ này có hình dáng như linh trưởng, khi nó di chuyển thì nửa người trên đứng thẳng và dường như không có họ hàng g5ì với loài cóc cả.
Chỉ thấy đối phương cẩn thận đi đi lại lại để kiểm tra những căn lều trong doanh trại, dường như nó muốn xác nhận người nào ở trong lều thông qua hơi thở của họ, sau khi đi lại vài vòng, nó đã dừng lại trước lều của Tằng Nam Nam và Đại Quân...
Đoàn Phong tiếp tục nhìn màn hình giám sát rồi hỏi:
Tiếp theo phải làm gì đây? Bây giờ ra ngoài bắt nó? Hay là đợi nó tự rơi vào bẫy?

Viên Mục Dã suy nghĩ một chút rồi nói:
Nhìn tình hình trước, tôi cảm thấy thứ này không dễ bắt đâu, nhỡ để nó chạy vào trong hồ... Sẽ rất khó để bắt nó lần nữa.

Đoàn Phong thấy vậy không nhịn được phải cằn nhằn:
Nếu cái tên này là con người thì chắc chắn phải là một thằng bệnh hoạn!

Viên Mục Dã lắc đầu:
Chưa nói đến vụ bệnh hoạn vội, hành vi này của nó càng giống với động vật, đây chẳng phải là chó đực đang đi tiểu để đánh dấu lãnh thổ à?

Không ngờ Trương Khai lại vỗ bụng Đại Quân và nói:
Anh biết cái gì chứ? Trong thế giới tự nhiên thì kiểu béo như anh mới ‘đắt hàng’ nhất! Chúng tôi đều không được...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.