Chương 902: VỢ A QUANG



Thôn gần đây nhất ở đâu?
Viên Mục Dã hỏi Giả Văn Hạo.

Giả Văn Hạo nghĩ một chút rồi nói:
Thôn gần đây nhất là thôn T8hủy Lung, bà ta cõng theo đồ nặng như vậy lại đến đây sớm như thế, hẳn là không ở quá xa... có lẽ là ở thôn đó.


Viên 3Mục Dã gật đầu:
Được, vậy chúng ta lẳng lặng đi theo bà ta về thôn xem sao, có thể bà ta sẽ có câu trả lời cho thân phận của 9A Lai...

Kế toán thôn xua tay, nói:
Dĩ nhiên không phải, bây giờ phụ nữ trong thôn chúng tôi đều được hưởng phúc rồi, đâu còn vất vả như trước kia nữa... Người các anh nhìn thấy chắc là vợ A Quang, ngày nào bà ấy cũng dậy sớm vào trong núi hái rau dại đặc sản vùng này để cung cấp cho các nhà nghỉ trong thôn, có không ít khách du lịch thích ăn những loại rau sạch trong núi.

Viên Mục Dã hỏi tiếp:
Trong nhà chị vợ A Quang này có còn ai không?

Kế toán thôn nghe xong rít mấy hơi thuốc lá sợi rồi thở dài nói:
Người phụ nữ này số khổ vô cùng, chồng mất sớm, bây giờ trong nhà cũng chỉ còn lại một mình bà ta.

Sau đó kế toán thôn kể lại cho mọi người nghe hoàn cảnh của người phụ nữ kia, A Quang khi còn trẻ là người cường tráng nhất thôn, thường xuyên cùng đám thanh niên đến hẻm núi Hổ Khiêu để khai thác gỗ Bách. Không ngờ có một năm lại xảy ra tai nạn, mặc dù giữ được mạng như từ đó thành người thọt chân, mặc dù vẫn có thể đi lại nhưng không thể làm được việc nặng nữa.
Gánh nặng trong nhà đều dồn lên vai người vợ, mặc dù bà ta cũng không nói ra miệng, nhưng A Quang hiểu trong lòng bà ta không thấy thoải mái, nên luôn nghĩ cách làm những việc trong khả năng để giảm bớt gánh nặng cho vợ mình, dần dần họ cũng bớt khó khăn...
Nhưng không bao lâu sau, A Quang đột nhiên bị một căn bệnh kỳ lạ, không chỉ toàn thân bắt đầu thối rữa, mà cơ thể còn có mùi khó ngửi, đã mời mấy thầy thuốc về nhưng đều không tìm ra là bệnh gì.
Mọi người lái xe đi sau người phụ nữ kia, nhanh chóng đi vào địa phận thôn Thủy Lung, có mấy người bản địa ở cửa thôn nhìn thấy có xe bên ngoài đến thì nhiệt tình xông tới, nhao nhao muốn dẫn họ đến nhà nghỉ nhà mình...
Lúc này một người đàn ông nhận ra Giả Văn Hạo, lập tức đến nhận người quen, nói:
Đây không phải trưởng ban quản lý Giả của khu thắng cảnh sao? Sao hôm nay anh lại tự dẫn khách đến đây thế này?

Lúc này Giả Văn Hạo mới nhớ ra người này là kế toán trong thôn, nên đi theo anh ta về nhà, cũng để tiện hỏi thăm tình hình của người phụ nữ kia. Kế toán thôn nghe vậy thì rất vui vẻ, dẫn đoàn người về nhà mình, lập tức có người ra tiếp đón giúp cất hành lý...
Bọn Viên Mục Dã định hỏi chuyện người kế toán luôn, nhưng tiếc là mùi trên người họ quá thối nên đành phải quay về phòng tắm rửa, thay quần áo sạch rồi mới ra ngoài.
Vốn ban quản lý khu thắng cảnh cũng có một nhà khách để tiếp đón các đoàn
công vụ
, điều kiện cũng không khác chỗ này bao nhiêu, cho nên khi Giả Văn Hạo đưa mọi người đến chỗ này, kế toán thôn rất cảm kích, nhanh chóng đi chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.
Lúc ăn cơm, Viên Mục Dã nói khi vào thôn bọn họ gặp một người phụ nữ trung niên, có phải phụ nữ thôn Thủy Lung đều đi làm từ khi trời còn chưa sáng không?

Trước đây thôn Thủy Lung quá nghèo, căn bản không có tiền để đưa A Quang đến bệnh viện trong thành phố chữa bệnh, chỉ có thể dùng một số cách chữa dân gian địa phương... kết quả bệnh ngày càng nặng, cuối cùng vẫn không gắng gượng nổi nữa mà qua đời.
Từ đó đến nay, vợ A Quang vẫn luôn sống một mình, không hề có ý định tái giá. Mặc dù người trong thôn hay nhà mẹ đẻ bà ta khuyên bà ta nên suy nghĩ cho tương lai... nhưng bà ta vẫn luôn cười lắc đầu tự nhủ, bà ta rất hạnh phúc khi được sống trong ngôi nhà A Quang để lại.
Viên Mục Dã liền hỏi:
Vậy hai vợ chồng họ không có con sao?

Giả Văn Hạo đoán không sai, bọn họ lái xe vừa đi vừa nghỉ, nhanh chóng đến thôn Thủy Lung gần núi Kích Lôi n6hất. Nghe Giả Văn Hạo nói, trước đây nơi này vô cùng nghèo khó, lại thêm thổ địa cằn cỗi, cơ bản là không trồng được bất cứ lư5ơng thực gì, cho nên người dân trong thôn quanh năm đa phần đều tìm kiếm đồ ăn trong núi.
Người có bản lĩnh, lá gan lớn có thể đi khai thác gỗ Bách ở sườn núi, việc đó kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cũng rất nguy hiểm, không cẩn thận là có đi mà không có về... Những người còn lại chỉ có thể dựa vào săn bắn hái lượm trên núi để sống qua ngày.
Hai năm trước, sau khi khu thắng cảnh núi Kích Lôi được khai thác, người dân trong thôn Thủy Lung cũng dần trở nên giàu có hơn, ban đầu bọn họ bán cho du khách những đồ kỷ niệm đan bằng tre trúc, sau này có không ít gia đình xây dựng các nhà nghỉ, homestay, dần dần cuộc sống cũng tốt lên.
Kế toán thôn lắc đầu:
Trước khi A Quang chết, đúng là vợ A Quang đã sinh một đứa con, nhưng nghe nói cũng bị lây bệnh của A Quang nên đã chết từ khi sinh ra rồi...


Ăn sáng xong mọi người vội vã quay về phòng.

Sau khi đóng cửa lại, Đoàn Phong trầm giọng nói:
Hẳn là đứa bé năm đó không chết... chẳng qua bà ta đã sinh ra một quái thai mà thôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.