Chương 901: A lai
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1107 chữ
- 2022-02-08 08:04:23
Đội Viên Mục Dã cũng không trách anh ta, dù sao so với người số 54, anh ta chỉ là một người bình thường, lần đầu nhìn thấy thứ 8không thể tưởng tượng được như thế, mấy ai không bị bất ngờ chứ?
Nhưng tình huống hiện giờ hơi xấu hổ, không nói đến c3huyện chưa bắt được quái vật, còn thêm mùi tanh hôi trên người cả đám, mặc dù hiện giờ trời vẫn chưa sáng, nhưng con quái vật 9kia bị dọa sợ rồi sẽ không tùy tiện xuất hiện nữa, cho nên bây giờ bọn họ có ở lại đây ngoài việc tiếp tục chịu mùi thối thì c6ũng không làm được gì khác...
Cuối cùng Đoàn Phong đành lên tiếng trước:
Thu dọn chút đi, cái mùi này... nhanh đi tắm5 rửa rồi tìm một chỗ đi ngủ đi!
Giả Văn Hạo lập tức đáp ứng:
Được, mọi người đi với tôi đến nhà nghỉ trong khu đi, ở đó điều kiện cũng ổn.
Sau đó mọi người thu dọn đồ đạc rồi lái xe quay về đường cũ trong bóng tối mịt mùng. Tuy Viên Mục Dã và Đoàn Phong đều chán nản nhưng vẫn bí mật tính toán cách bắt con quái vật kia lần nữa...
Chẳng mấy chốc bọn họ đã lái xe đến nơi mà trước đó gặp phải chiếc KIA màu sâm panh kia, đúng lúc đó lại nhìn thấy một người phụ nữ đang cõng một chiếc giỏ tre đi ở ven đường... Có điều lần này Giả Văn Hạo không hồi hộp như trước, chỉ thản nhiên nhìn qua chứ không nói gì.
Viên Mục Dã cạn lời trợn mắt nhìn Đoàn Phong, không biết sao hôm nay anh ta lại suy nghĩ như Trương Khai vậy? Lúc này trời đã tảng sáng, mà người phụ nữ kia vẫn không ngừng đi về phía trước, dường như đang đi về phía hồ hoang cách đó không xa...
Với kỹ thuật theo dấu của Viên Mục Dã và Đoàn Phong, người phụ nữ đi phía trước khó có thể phát hiện ra hai người họ, cho nên bọn họ cứ thế không gần không xa đi theo sau đối phương, đến tận khi bọn họ lại quay lại khu vực phụ cận hồ hoang kia.
Người phụ nữ sau khi đi vào cạnh hồ, thì nặng nhọc đặt giỏ tre sau lưng xuống... Viên Mục Dã và Đoàn Phong tìm một bụi cây cách đó không xa núp vào đó quan sát, nghĩ mãi vẫn không hiểu mới sáng sớm người phụ nữ này đến bên hồ để làm gì?
Sau đó Đoàn Phong thu xếp ổn thỏa cho mấy người Đại Quân, bảo bọn họ ở trên xe chờ trước, rồi cùng Viên Mục Dã đuổi theo đường cũ... May mà bước chân của người phụ nữ kia không dài, lại thêm cõng theo vật nặng, cho nên cũng không đi nhanh được, hai người chạy một lúc là đuổi kịp.
Đó là một người phụ nữ trung niên dáng người hơi còng, giống dáng vẻ của một người thường xuyên phải làm việc nặng, bên trong chiếc giỏ tre của bà ấy hẳn là chứa một thứ rất nặng, bởi vì dây đeo của chiếc giỏ hằn một vết sâu lên bả vai của người phụ nữ.
Đoàn Phong thì thầm nói:
Một người phụ nữ tờ mờ sáng cõng theo một cái giỏ nặng như vậy lên núi? Chẳng lẽ... đi gặp tình nhân sao?
Viên Mục Dã thấy vậy thì thắc mắc:
Anh không lo người phụ nữ kia đi đến hẻm núi Hổ Khiêu nghĩ quẩn sao?
Giả Văn Hạo cười nói:
Người phụ nữ vừa rồi có lẽ là người dân ở gần đây, sáng sớm lên núi hái rau dại thôi...
Không ngờ Viên Mục Dã nghe xong thì sửng sốt một chút rồi lập tức nói với Giả Văn Hạo:
Dừng xe!
Đoàn Phong nghi ngờ hỏi cậu:
Sao thế?
Cái giỏ người phụ nữ đó cõng có vẻ rất nặng... loại rau gì có thể nặng như thế chứ?
Viên Mục Dã trầm giọng nói.
Nhưng Giả Văn Hạo lại phản đối:
Có gì đâu, có thể là rau dại và lương khô gì đó?
Viên Mục Dã lắc đầu:
Không đúng, nếu đã lên rừng hái rau dại thì trong giỏ tre đó phải không có gì mới đúng, cho dù mang theo chút đồ ăn cũng không thể nặng như thế được…
Vậy bây giờ chúng ta có cần quay lại không?
Giả Văn Hạo hỏi.
Đoàn Phong lắc đầu:
Không cần, tạm thời cậu cứ dừng ở ven đường chờ đã, hai chúng tôi đi xem một chút rồi quay lại, lái xe quay lại thì lộ liễu quá, nếu như đối phương thật sự có gì đó không ổn, sẽ bị chú ý.
Đến tận khi đối phương lấy đồ trong giỏ tre ra, hai người đều ngạc nhiên, không ngờ trong chiếc giỏ đó lại là một tảng thịt bò sống, sau đó người phụ nữ hét về phía mặt hồ:
A Lai... A Lai...
Không phải bà ta đang gọi con quái vật đó chứ?
Viên Mục Dã khiếp sợ.
Đoàn Phong cười lạnh:
Chẳng trách tên kia thờ ơ với chỗ thịt đông lạnh trong bẫy của chúng ta, cậu xem bình thường nó được ăn cái gì kìa... còn tốt hơn bao nhiêu so với đồ của chúng ta!
Có lẽ vì bị bọn Viên Mục Dã dọa sợ, nên người phụ nữ đứng bên hồ gọi
A Lai
mãi mà mặt hồ vẫn không có chút phản ứng nào, đến tận khi người phụ nữ thất vọng đặt lại tảng thịt vào trong giỏ, chuẩn bị quay người rời đi thì mới nghe thấy tiếng ào ào vang lên trên mặt nước.
Người phụ nữ vui vẻ quay lại nói:
A Lai? Mẹ mang thịt đến cho con này, mau lại đây!
Nghe người phụ nữ này tự nhận mình là mẹ của con quái vật kia, cả Viên Mục Dã và Đoàn Phong đều sửng sốt. Chẳng lẽ con quái vật cả người nhớp nhúa, hai mắt to tướng kia là con người sao? Trong lúc hai người đang ngạc nhiên thì con quái vật đã chạy trốn lại xuất hiện trở lại...
Lần này, trước tiên nó chỉ thò nửa cái đầu lên mặt nước, hai cái râu trên đầu có thể quay 180 độ dường như đang quan sát trên bờ có an toàn hay không... Sau khi xác định chỉ có một mình người phụ nữ, nó mới thận trọng chui ra khỏi hồ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.