Chương 915: Trung tâm giao dịch
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1153 chữ
- 2022-02-08 08:04:29
Nếu như đối phương đến đây không phải vì tiền mặt của ngân hàng, vậy thì chỉ có thể là có hứng thú với trung tâm giao dịch kia. Mặc dù Viên M8ục Dã không hiểu rõ lắm về thị trường chứng khoán nên tạm thời cũng không biết rõ tính chất của trung tâm giao dịch kia, có điều từ thủ đoạn3 của đối phương có thể nhận ra, đây nhất định là một giao dịch có lợi nhuận lớn.
Chỗ Viên Mục Dã đứng vừa khéo có thể nhìn rõ khu vự9c con tin đang ngồi, cậu cẩn thận qua sát từng người một và quả nhiên nhìn thấy Triệu Linh Nhi ở trong đó... Sau khi nhìn thấy Triệu Linh Nh6i, cậu cũng thầm thở phào một hơi, ít nhất không uổng công vào đây.
Qua quan sát Viên Mục Dã phát hiện, tính cả mấy kẻ đang gác cửa 5thì nhóm cướp này có khoảng sáu đến tám người, bọn chúng mặc đồ giống hệt nhau, trên mặt đều mang mặt nạ trắng, đồng thời tất cả đều được trang bị súng ống đầy đủ... Còn con tin ở đây có đủ già trẻ nam nữ, nhìn qua ít cũng phải hai mươi, ba mươi người.
Nếu bây giờ xông vào cứu người thì đương nhiên không thực tế, thứ nhất số lượng nhân lực và hỏa lực của đối phương vượt xa Viên Mục Dã. Thứ hai, cậu phải thông báo tình hình trong này ra ngoài trước khi bọn cướp phát hiện ra cậu.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã quay về căn phòng có cửa sổ mở kia, định leo ra ngoài theo đường cũ, không ngờ đúng lúc này lại có tiếng bước chân từ tầng ba đi xuống, không còn cách nào, Viên Mục Dã đành phải trốn vào một phòng làm việc gần nhất.
Dọn sạch trên tầng rồi chứ?
Một giọng nói từ tầng dưới vọng lên.
Không phải mày nói đã dọn sạch rồi sao?
Tên cướp cao to không nhịn được quát tên cướp mới đi từ tầng ba xuống.
Đối phương cũng gãi đầu:
Em đã kiểm tra từng phòng một rồi mà, thật sự là không còn ai nữa.
Hắn nói xong thì chĩa súng vào Viên Mục Dã và hỏi:
Mày đi từ đâu ra?
Viên Mục Dã ngơ ngác chỉ vào cuối hành lang:
Phòng vệ sinh..
Viên Mục Dã thấy tình hình có thể xấu đi, nên vội vàng cầm giấy bút viết số lượng con tin và bọn cướp, quan trọng nhất là ghi rõ có Triệu Linh Nhi trong nhóm con tin...
Sau khi viết xong, Viên Mục Dã dán tờ giấy A4 lên cửa kính rồi móc điện thoại di động trên người ra vừa đi về phía tầng một vừa giả vờ gọi điện thoại, cậu càu nhàu:
Tín hiệu điện thoại hôm nay làm sao vậy nhỉ? Sao mãi không gọi được thế?
Sự xuất hiện của Viên Mục Dã khiến tất cả đều sững sờ, bản thân cậu cũng làm ra vẻ sợ chết khiếp nhìn mọi người ở đây, sau đó kinh ngạc hỏi:
Đây là... đang đóng phim à?
Tiếc là một cô bé mới bốn, năm tuổi sao hiểu được những chuyện này, đương nhiên cũng không hiểu rõ nguy hiểm trước mắt, cô bé chỉ biết biểu lộ ra sự sợ hãi của mình mà thôi. Có thể bình thường chỉ cần mẹ cô bé bình tĩnh dỗ dành vài câu sẽ ổn, nhưng bây giờ đến ngay cả mẹ cô bé cũng đang vô cùng sợ hãi, nên làm sao có thể dỗ dành cô bé được?
Nhất thời cục diện trở nên vô cùng hỗn loạn, tiếng khóc của đứa bé như một chất xúc tác khiến tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng và bất an hơn, nhất là mấy cô gái nhát gan cũng bắt đầu thút thít khóc...
Tên cướp cao to thấy thế thì tiếp tục lớn tiếng quát mẹ cô bé:
Mau bảo đứa bé ngậm miệng lại, nếu không tao giết cả hai!
Từ trên tầng ba có người trả lời:
Sạch rồi, cam đoan không có hơi thở nào cả...
Không ngờ đúng lúc này, trong nhóm con tin có một bé gái tầm bốn, năm tuổi đột nhiên khóc lớn, khiến tất cả con tin đều rối loạn, một tên cướp lập tức rống lên:
Bảo nó im miệng đi, nếu không tao bắn chết!
Mẹ của cô bé kia sợ đến tái nhợt, giọng run rẩy, nói:
Niếp Niếp ngoan, đừng khóc...
Sau đó Viên Mục Dã bị áp giải đến chỗ con tin ở giữa tầng một, cậu nhìn rõ số lượng tên cướp và con tin, không sai khác nhiều lắm so với phán đoán của cậu... Có lẽ do Viên Mục Dã đột nhiên xuất hiện nên bé gái đang gào khóc kia cũng ngừng lại, nó tò mò nhìn Viên Mục Dã.
Viên Mục Dã mỉm cười chào hỏi:
Xin chào bé con!
Tên cướp cao to thấy Viên Mục Dã vẫn chưa nhận thức được mình đang là con tin thì đẩy mạnh cậu một cái:
Nhanh ngồi xổm xuống!
Viên Mục Dã lập tức ôm gối ngồi xổm xuống bên cạnh Triệu Linh Nhi, cậu còn không quên nháy mắt ra hiệu với cô ấy. Lúc đầu Triệu Linh Nhi nhìn thấy Viên Mục Dã đến cũng hơi ngạc nhiên, nhưng cô ấy nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, sau đó cúi thấp đầu xuống.
Viên Mục Dã phát hiện có hai tên cướp đeo mặt nạ đang nhìn chằm chằm vào máy tính ở quầy trung tâm giao dịch, đồng thời còn có một người đàn ông trung niên có vẻ là nhân viên của trung tâm giao dịch, cũng đang lo lắng ngồi trước máy tính thao tác cái gì đó...
Lúc này tên cướp cao lớn thấy Viên Mục Dã luôn nhìn về phía trung tâm giao dịch không rời mắt thì nghiêm nghị quát:
Nhìn cái gì? Có phải mày không muốn sống ra khỏi đây không?
Viên Mục Dã vội vàng nói:
Ông anh à, các anh thật sự không phải đang đóng phim à?
Tên cướp cao to bị câu hỏi của Viên Mục Dã chọc cười:
Có phải mày xem chương trình truyền hình nhiều quá rồi không? Hay phim điện ảnh? Mày ra chậm nên tao nói lại một lần nữa cho mày nghe, đừng lộn xộn, cứ ngoan ngoãn ngồi ở đấy, chờ sau khi bọn tao lấy được thứ mình muốn sẽ thả bọn mày đi, đến lúc đó bọn mày không bị thương cũng không tổn thất gì về tiền bạc hết... Đừng trách tao không cảnh cáo bọn mày, nếu định ra vẻ, thì kết cục của bọn mày sẽ giống tên bảo vệ đang nằm trên đất kia đấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.