Chương 924: Bọn cướp
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1150 chữ
- 2022-02-08 08:04:41
Đoàn Phong cười đáp:
Có gì khó đâu? Không ai rõ tại sao con chó chết, nhưng chủ con chó không buộc xích cho nó lại là sự thật. Dựa theo quy định nu8ôi chó của thành phố, chó giống to xác như thế này mà không buộc xích sẽ bị xử phạt 1000 nhân dân tệ và tịch thu chó. Hơn nữa, trước đó con chó này3 còn đuổi theo cắn một bé gái, cho nên dù nó không bị Mạnh Bác Văn đốt cháy não thì cũng có khả năng cao sẽ bị tiêm thuốc chết êm.
Viên Mụ9c Dã nói giọng trách móc:
Chó thì ngoan, đáng tiếc là bị chủ chiều hư. Thật ra trước kia Kim Bảo cũng có tật xấu thích đuổi theo trẻ con, mặc dù n6ó chỉ muốn cùng chơi với bọn trẻ thôi, nhưng giống chó to xác kiểu này mà điên lên thì người trưởng thành cũng không chịu nổi, huống chi là các chá5u nhỏ chứ? May mà sau này tôi cố tình uốn nắn vài lần, giờ nó nhìn thấy trẻ con mới không có phản ứng lớn quá. Nhưng nếu tôi cứ nuông chiều nó muốn làm gì thì làm, có lẽ nó sẽ chẳng khác gì con chó Alaska kia.
Cũng may chiếc xe buýt nhỏ ở ngay trước mắt, vì vậy Viên Mục Dã đành phải cắn răng bế người qua đó, kết quả cậu vừa định bỏ người vào trong xe, thì chợt cảm thấy có thứ gì đó chọc vào thắt lưng mình.
Ngay sau đó, Viên Mục Dã nghe thấy một giọng nam quen quen cất lên từ miệng thai phụ nằm trong lòng mình:
Đừng lộn xộn… từ từ đi lên xe.
Viên Mục Dã cười nói:
May mà anh không phải nuôi con...
Sau đó Đoàn Phong thông báo việc này cho lão Lâm qua điện thoại, lão Lâm vừa nghe thế lập tức tỏ ra rất hứng thú, nói một hai ngày nữa sẽ dẫn người về nước xem tình hình… Mặc dù Đoàn Phong luôn dè bỉu mấy nghiên cứu của lão Lâm, nhưng Viên Mục Dã vẫn cảm thấy tình huống giống như của Mạnh Bác Văn, ngoại trừ giao cho lão Lâm ra thì cũng không còn cách nào tốt hơn.
Vụ cướp ngân hàng phát triển đến bước này, Viên Mục Dã vốn tưởng rằng những chuyện kế tiếp sẽ không liên quan gì đến mình nữa, nhưng cậu chẳng thể nào ngờ đằng sau còn có một chuyện phiền phức hơn đang chờ cậu.
Sáng hôm nay, Viên Mục Dã chuẩn bị đến số 54 đi làm như thường lệ, ai ngờ cậu vừa mới ra khỏi nhà chưa bao xa đã nhìn thấy ngã tư trước mặt xảy ra một vụ tai nạn giao thông, một người phụ nữ bụng to bị một chiếc xe buýt nhỏ húc văng.
Đầu tiên là cậu đã coi thường trọng lượng của thai phụ, tuy bế lên được nhưng lại hơi quá sức… Có điều quá sức thì quá sức, Viên Mục Dã cũng đâu thể buông tay thả người ta xuống ngay lúc này được?
Thêm vào đó, vóc dáng bà chị này cũng hơi cao quá. Ban nãy Viên Mục Dã cách khá xa nên không thấy rõ, hiện giờ bế lên mới phát hiện ít ra đối phương cũng phải cao một mét tám mấy.
Viên Mục Dã lập tức có khổ mà nói không nên lời. Chị gái trong lòng biến thành nam thì thôi, nhưng cậu bế một gã nặng như vậy làm sao mà lên xe nổi? May thay lúc này có một đôi tay vươn ra khỏi chiếc xe buýt nhỏ đón
chị gái
từ vòng ôm của Viên Mục Dã vào xe. Khi ngẩng đầu nhìn vào trong xe, cậu đã hiểu đại khái chuyện là thế nào.
Trong chiếc xe buýt nhỏ có mấy tên vạm vỡ đang ngồi, nhìn thế nào cũng không giống như không thể nâng nổi một thai phụ. Cùng lúc đó, trong tay bọn họ đều cầm súng, nhìn Viên Mục Dã bằng vẻ mặt không có ý tốt…
Lúc ấy Viên Mục Dã thấy thai phụ rất đau đớn nên cũng không suy nghĩ nhiều, thời gian chính là sinh mạng, cứu người sớm một phút thì đối phương sẽ ít đi một chút đau đớn. Do đó Viên Mục Dã không nói nhiều mà bước đến muốn bế thai phụ lên khỏi mặt đất.
Ai ngờ Viên Mục Dã vừa đi lên, trong lòng đã có cảm giác bất thường…
Thấy thế, Viên Mục Dã nhanh chóng chạy tới xem xét tình hình và phát hiện thai phụ đang ôm bụng, biểu cảm rất đau đớn. Lúc này tài xế lái xe buýt cũng hoảng hốt xuống xe, sốt ruột nói với Viên Mục Dã:
Người anh em, mau tới giúp tôi một tay đi, tôi phải nhanh chóng đưa chị này tới bệnh viện gần đây!
Bình thường, trong tình huống này, chuyện đầu tiên cần làm là báo cảnh sát và gọi xe cứu thương, chờ nhân viên chuyên nghiệp đến đây cấp cứu, nhưng vừa hay gần đây có bệnh viện, lái xe từ ngã tư qua đó cũng chỉ vài phút, chắc chắn nhanh hơn so với gọi xe cứu thương, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Lúc này, một cô gái dắt con Poodle đi ngang qua xe hai người. Con Poodle có hình thể cực lớn luôn ngoan ngoãn đi bên cạnh cô gái, mặc dù có người đi ngang qua nó nhưng Poodle cũng chỉ nghiêng đầu liếc qua chứ chẳng có quá nhiều động tác.
Đoàn Phong thấy thế bèn hừ khẽ:
Cùng là nuôi chó, sao lại khác biệt lớn như thế? Trước kia tôi cũng từng nuôi chó. Thật ra nuôi chó không khác gì nuôi con, cậu phải cho chúng biết giới hạn của mình là gì. Đã làm sai cũng phải chịu phạt, nếu không bất kể là trẻ con hay là chó đều sẽ trở nên không biết trời cao đất dày, đến khi gây họa lớn thật mới muốn quản thì đã muộn.
Mặc dù Viên Mục Dã biết mình đã bị lừa, nhưng chỉ có thể gồng mình lên xe, bởi vì dù cho cậu muốn lùi ra sau, nòng súng đặt trên thắt lưng cậu cũng không đồng ý.
Lúc này, thai phụ vừa nãy vẫn còn đau đớn kéo tóc giả trên đầu xuống và nói:
Không ai nói cho mày biết rằng xen vào việc của người khác là phải trả giá à?
Viên Mục Dã vừa thấy mặt mũi đối phương là hiểu hết mọi chuyện, cậu đành bất đắc dĩ bảo:
Các anh tìm tôi làm gì hả? Trong tay tôi cũng không có Bitcoin, càng không có một trăm triệu…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.