Chương 925: Bom mini
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1240 chữ
- 2022-02-08 08:04:39
Có điều với tình hình bây giờ, Viên Mục Dã vẫn hiểu đạo lý hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt. Không gian trong chiếc xe buýt không 8rộng, không tính hai người ngồi ghế phụ đằng trước, Viên Mục Dã cũng phải đối mặt cùng lúc với sáu tên cướp có súng trong tay.
Nếu t3hật sự ra tay, trước hết chưa nói Viên Mục Dã có phần thắng hay không, mà giờ chiếc xe buýt đang chạy ở khu đông đúc. Một khi nổ súng, vô cù9ng có khả năng sẽ làm người vô tội bị thương… Hơn nữa, Viên Mục Dã cũng không tin cả đám này phí nhiều công sức như vậy chỉ để đào hố chôn m6ình.
Mặc dù mộng tưởng của Viên Mục Dã không thành công, nhưng cậu vẫn phải gồng mình đi vào, dẫu sao cái mạng nhỏ còn nằm trong tay người ta kia kìa.
Đúng lúc này Tiểu Lưu bước ra khỏi văn phòng. Vừa thấy Viên Mục Dã, cậu ta cười hỏi:
Anh Viên? Sao anh lại tới đây, đội trưởng chúng tôi ra ngoài rồi, buổi chiều mới về được.
Viên Mục Dã nghe giọng thì nhớ ra tên này chắc là gã quân sư luôn bày mưu đặt kế giúp tên cầm đầu của bọn cướp. Vì vậy cậu trầm giọng, nói:
Nếu các người đã thăm dò được gốc gác của tôi thì lại càng nên biết tôi là người như thế nào… Bắt cóc tôi thật sự không phải vụ mua bán hay ho đâu.
Gã quân sư nở nụ cười:
Anh Viên, chúng tôi đều là người làm ăn, mọi việc đều có thể bàn bạc, thỏa thuận được thì tuyệt đối sẽ không tùy tiện lấy mạng người ta. Hiện nay chúng tôi muốn mời anh Viên giúp một việc nhỏ, thành công rồi chắc chắn sẽ đưa anh về nhà mà không tổn hao lông tóc gì.
Tôi chỉ là một người bình thường. Lần trước ở ngân hàng chỉ đúng lúc đụng phải các vị hảo hán đi cướp, hơn nữa, tôi còn giúp c5ác người giữ trật tự đấy chứ. Có thế nào cũng đâu thể tính nợ lên đầu tôi được?!
Viên Mục Dã tức giận bất bình.
Ai ngờ lúc này một tên cướp ngồi trên ghế phụ cười nhạt, nói:
Anh Viên đừng giả vờ vô tội nữa đi, nếu chúng tôi có thể tìm tới anh, tất nhiên là đã mày mò ra hết gốc gác của anh rồi.
Viên Mục Dã gật đầu, sau đó chỉ tay vào tên cầm đầu bọn cướp ở bên cạnh:
Tôi biết, không có việc gì đâu, tôi không tìm anh ấy… Tôi dẫn một đồng nghiệp đến xem xác tên cướp kia.
Mặc dù hơi bất ngờ nhưng Tiểu Lưu cũng không nghi ngờ gì, vì cậu và Đoàn Phong cũng thường xuyên ra vào nơi này cùng nhau, cho nên về cơ bản sẽ không ai nghĩ người đứng bên cạnh Viên Mục Dã hôm nay vốn không phải người của số 54.
Viên Mục Dã suýt nữa bật cười, đến cục cảnh sát trộm xác ư? Thế mà bọn này cũng nghĩ ra được! Nhưng khi cậu nhận lấy tấm ảnh và xem thì hơi giật mình, hóa ra xác tên cướp trong ảnh lại là tên bị Mạnh Bác Văn đốt cháy não.
Thấy Viên Mục Dã không lên tiếng, tên cướp vóc người cao to nói bằng vẻ mặt khó chịu:
Sao? Mày không muốn hả?
Viên Mục Dã liếc ra ngoài cửa sổ xe, sau đó thở dài, nói:
Được thôi, vậy các anh nói xem, nếu trong phạm vi khả năng của tôi, tôi có thể suy nghĩ một chút.
Tên cầm đầu bọn cướp lấy một tấm ảnh từ tay một người bên cạnh, sau đó đưa cho Viên Mục Dã:
Lần trước bọn tao đã mất mấy anh em ở ngân hàng, trong đó có một người là em trai tao. Bọn tao cần mày đưa xác nó ra khỏi cục cảnh sát.
Sau khi nói xong, hắn lại lấy ra một cái điều khiển từ xa nho nhỏ và đặt ở trong tay:
Sau khi vào, nếu mày dám có một chút hành động khác thường nào, tao sẽ tiễn mày đi gặp Chúa ngay.
Viên Mục Dã liếc nhìn thứ trên chân mình, sau đó nói với giọng rất bất đắc dĩ:
Được rồi, có điều, nếu anh thật sự muốn nhìn thấy xác của em trai anh, sau khi vào đó nhất định phải nghe lời tôi, tôi nói gì là phải làm nấy đấy.
Viên Mục Dã tò mò hỏi:
Rốt cuộc các người muốn làm gì? Mang xác đi khỏi cục cảnh sát chắc chắn là không có khả năng rồi, còn nếu muốn tưởng nhớ một chút… càng không cần phải cố tình chạy đến tận cục cảnh sát chứ.
Tên cầm đầu bọn cướp lập tức mất kiên nhẫn:
Sao mày hỏi lắm thế? Có phải mày vẫn chưa rõ tình hình hiện giờ của mình không? Là cái mạng nhỏ của mày đang nằm trong tay bọn tao đấy nhé?!
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ rồi nói:
Được thôi, dù sao cái gì nên nói tôi cũng đã nói trước rồi. Anh cứ nhất quyết muốn đi thì tôi cũng hết cách.
Tên cầm đầu bảo đàn em lái xe buýt đến gần cục cảnh sát, sau đó hắn lấy một chiếc vòng điện tử đeo vào cổ chân trái của Viên Mục Dã:
Trên đó là bom mini được điều khiển từ xa, sức nổ không lớn, nhưng đủ để nổ chết một người.
Tên cầm đầu bọn cướp lạnh lùng nói:
Yên tâm, chỉ cần mày không giở trò, thì không cần mày phải cố tình dặn dò nên phối hợp như thế nào đâu!
Sau khi chuẩn bị mọi thứ ổn thoả, Viên Mục Dã cùng tên cầm đầu bọn cướp đi vào cục cảnh sát của Từ Lệ. Viên Mục Dã vốn định hóa giải mối nguy lần này dựa vào sự ăn ý giữa mình và Từ Lệ, ai ngờ trùng hợp thế nào mà Từ Lệ lại không có ở đó.
Viên Mục Dã lắc đầu:
Không phải không muốn, nhưng thật sự là năng lực của tôi có hạn, đến cục cảnh sát trộm xác… không bằng các người bảo tôi giúp các người cướp ngân hàng còn dễ hơn!
Viên Mục Dã vừa dứt lời, trong xe buýt chìm vào yên tĩnh, dường như mọi người đều cảm thấy đây là một chuyện không có khả năng hoàn thành. Cuối cùng gã quân sư phá vỡ im lặng:
Như vậy đi, chúng tôi có thể hạ thấp độ khó xuống một chút. Anh không cần đưa xác ra ngoài, chỉ cần dẫn chúng tôi đi xem xác là được.
Viên Mục Dã thầm nghĩ bụng, thế khác gì nhau!? Ban ngày ban mặt dẫn một đám cướp nghênh ngang đi vào cục cảnh sát ư? Muốn làm gì?! Chẳng lẽ bọn họ còn muốn cướp xác chắc?
Thấy Viên Mục Dã vẫn không tỏ thái độ, gã quân sư bổ sung thêm:
Chỉ cần đưa một mình đại ca của chúng tôi vào là được… Chuyện khác thì anh khỏi cần xen vào, hơn nữa, chúng tôi cũng có thể cam đoan sẽ không để anh bị liên lụy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.