Chương 926: Bên sứt càng bên gãy gọng
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1154 chữ
- 2022-02-08 08:04:38
Viên Mục Dã vội đẩy cái xác không còn ngón trỏ vào trong tủ giữ lạnh, để tránh bị phát hiện trong khoảng thời gian ngắn.
Ai ng8ờ lúc này lại nghe tên cầm đầu băng cướp lạnh giọng nói:
Lát nữa đi ra ngoài đừng có giở trò, nếu không mày chết không quan trọng, m3à còn sẽ liên lụy đến người bên cạnh đấy.
Viên Mục Dã cúi đầu nhìn dưới chân mình, sau đó nói giọng chế giễu:
Con người tôi9 luôn nói một không nói hai, cũng không biết ba hoa chích choè.
Sau khi ra khỏi cục cảnh sát, Viên Mục Dã cố tình đi chậm và nói với tên cầm đầu băng cướp:
Tôi đã làm xong việc hứa với các người rồi, bây giờ có phải nên thả tôi đi không?
Tên cầm đầu băng cướp cười lạnh:
Mày đúng là ngây thơ và đáng yêu thật đấy. Giờ mày đã biết mặt mũi bọn tao rồi, tao mà thả mày đi, quay đầu lại mày dẫn cảnh sát đến bắt bọn tao à? Mày ngu hay là tao khờ hả?!
Mặc dù đã sớm biết tên này sẽ không dễ dàng thả mình, nhưng trong lòng Viên Mục Dã vẫn khá tức giận. Cậu âm thầm tính toán, chờ mình tháo được quả bom mini trên chân rồi chắc chắn sẽ tìm cơ hội tẩn cho đối phương một trận ra trò.
Hai người trở lại chiếc xe buýt nhỏ, tên cầm đầu băng cướp lấy cái lọ đựng ngón tay trỏ ra và ném cho gã quân sư ngồi hàng ghế trước:
Lấy được rồi! Trạm tiếp theo là đến ngân hàng!
Nghe vậy, lòng Viên Mục Dã lập tức chùng xuống, nghĩ thầm bọn người kia cướp ngân hàng mà còn xông pha đến nghiện thế à? Một lần không được thì quất thêm lần nữa!?
Gã quân sư thấy sắc mặt Viên Mục Dã sầm xuống thì cười bảo:
Yên tâm đi, lần này chúng tôi đến ngân hàng là để giao dịch, tuyệt đối hợp pháp…
Tên cầm đầu băng cướp lấy hai thứ ra đặt trên tay ngắm nghía, sau đó mở túi vải nhung, lấy ra một thứ tròn tròn sáng lấp lánh soi dưới ánh đèn. Viên Mục Dã liếc sang và nhận ra đó là một viên kim cương cực lớn.
Viên Mục Dã không hiểu nhiều lắm về châu báu trang sức, nhưng viên kim cương trong tay tên cầm đầu băng cướp chí ít cũng phải 10 cara, mà cái túi vải nhung to bằng bàn tay trông cũng hãy còn phồng lên, ít nhất cũng có thể đựng ba bốn mươi viên.
Đối phương thấy Viên Mục Dã nhìn viên kim cương trong tay mình chằm chằm thì nói như chế nhạo:
Tao vốn tưởng chỉ có phụ nữ mới thích thứ đồ lấp lánh này, không ngờ cũng có thể thu hút ánh mắt của đàn ông nữa nhỉ…
Cuối cùng Viên Mục Dã vẫn nhận ngón trỏ ghê tởm kia, không tình nguyện đi theo tên cầm đầu băng cướp vào sảnh lớn của ngân hàng. Nhân viên chịu trách nhiệm tiếp đón rất chu đáo đưa bọn họ tới cạnh két sắt, sau đó thức thời xoay người rời khỏi.
Lúc này tên cầm đầu băng cướp lấy một chiếc chìa khóa ra, cắm vào ổ khóa của két sắt 5202, tiếp theo hắn lại nhập một chuỗi mật mã vào mà không hề e dè, sau đó mới giương mắt nhìn sang Viên Mục Dã:
Tới lượt mày…
Viên Mục Dã chịu đựng ghê tởm, lấy ngón trỏ ra ấn vào đó, két sắt bật mở. Thứ bên trong thoạt nhìn bình thường, trừ một ổ cứng di động ra cũng chỉ chứa thêm một cái túi vải nhung to bằng bàn tay.
Mặc dù Viên Mục Dã không tin lời bọn chúng nói, nhưng giờ mình là thịt cá trên thớt, chỉ có thể làm theo lời chúng thôi.
Không bao lâu sau, chiếc xe buýt nhỏ đỗ lại trước cửa một ngân hàng Hoa Kỳ. Trước khi xuống xe, tên cầm đầu băng cướp lấy một tờ giấy chứng nhận đưa cho Viên Mục Dã:
Từ giờ trở đi mày tên Tống Vĩ. Trong ngân hàng có két sắt mở bằng tên của mày. Tao vào trong lấy đồ ở đấy ra cùng với mày.
Viên Mục Dã đọc sơ tờ giấy chứng nhận, thấy trên đó trừ ảnh chụp ra thì tất cả thông tin đều không phải của mình, xem ra đối phương đã có mưu đồ từ trước, cả giấy tờ giả cũng làm sẵn cho mình rồi!
Két sắt ở đây đều có mấy lớp mật mã, chỉ cho tôi một tờ giấy chứng nhận giả e rằng không được đâu.
Viên Mục Dã hơi nghi ngờ.
Gã quân sư gật đầu:
Đương nhiên không được, lát nữa anh muốn mở két sắt ra phải có ba lớp bảo mật là chìa khóa, mật mã và vân tay. Đại ca sẽ đi vào với anh, anh ấy có chìa khóa và mật mã trong tay cả rồi, đến lúc đó anh chỉ cần cầm ngón tay trỏ này đưa vào máy quét vân tay là được.
Hoá ra bọn người này chờ cậu ở đây, vừa cắt ngón tay vừa làm giấy chứng nhận giả, xem ra tên quỷ trong nhà xác tên Tống Vĩ thật. Chắc chắn bọn người kia đã gửi món đồ gì đó rất quan trọng dưới tên của hắn trong ngân hàng.
Không ngờ đối phương nghe xong lại xoay người liếc cái xác t6rong tủ và nói:
Tao không ba hoa, nó đúng là em trai tao…
Ra khỏi nhà xác, Viên Mục Dã cười nói với Tiểu Lưu ở bên ngoài:
5Chờ Từ Lệ về, cậu bảo anh ấy rằng chúng tôi đã phát hiện manh mối rất quan trọng, lần này nhất định anh ấy phải mời tôi ăn thịt dê xiên nướng đấy!
Tiểu Lưu vỗ ngực:
Yên tâm đi anh Viên, phá được án rồi mà anh ấy không mời anh thì tôi mời.
Viên Mục Dã hỏi ngược lại:
Không phải anh cũng rất thích thú hay sao? Nếu không sao lại giấu cẩn thận ở đây chứ?
Tên cầm đầu băng cướp cười bảo:
Đây là chuyện bất khả kháng mà. Bọn tao cũng đâu thể mang hết tài sản theo người? Chẳng bằng đổi thành mấy viên đá nhỏ này, dễ mang dễ giấu, còn có không gian có thể tăng giá trị…
Viên Mục Dã bật cười:
Không ngờ làm nghề như các anh cũng muốn quản lý tài sản.
Nhảm nhí, thời nay nghề gì mà không phải hiểu chút ít về quản lý tài sản!?
Tên cầm đầu băng cướp tức giận.
Viên Mục Dã không nói chuyện nữa, mà âm thầm tính toán kế tiếp nên làm gì?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.