Chương 927: Người mặc đồ đen


Tên cầm đầu băng cướp ngẫm nghĩ rồi bảo:
Mày không suy nghĩ một chút về đề nghị vừa rồi của tao hả? Mặc dù làm nghề của bọn tao có 8nhiều nguy hiểm, nhưng mà tỷ suất sinh lời cao, làm một mẻ nghỉ nửa năm, có thể đến bất cứ nơi nào mình muốn trên thế giới mà chơi,3 chẳng phải tốt hơn nhiều so với công việc sáng đi chiều về của mày hay sao?!


Viên Mục Dã tò mò hỏi:
Các anh điều tra tôi9 bằng con đường nào thế?


Gã quân sư ngồi hàng ghế trước cười đáp:
Anh không cần quan tâm, chúng tôi tự có cách riêng của 6mình. Nếu đại ca chúng tôi đã mời gọi anh, tôi khuyên anh nên suy nghĩ thật kỹ thì hơn.

Phải nói hôm nay Viên Mục Dã cũng xui tận mạng, bị tới hai đám người cùng theo dõi. Nhìn khí thế hôm nay của đối phương thì có vẻ không thành công tuyệt đối không bỏ qua đây mà. Tuy nhiên, điều này có lẽ là một cơ hội xoay chuyển đối với Viên Mục Dã, biết đâu lại có thể thừa dịp thoát khỏi cả hai bên thì sao!
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã bèn nói với tên cầm đầu băng cướp:
Tìm chỗ dừng xe thả tôi xuống đi, những kẻ đó nhằm vào tôi. Đừng nói tôi không cảnh cáo các anh, nếu còn tiếp tục lăn xả vào như vậy, các anh sẽ không biết mình chết như thế nào đâu.

Theo lý mà nói, giờ Viên Mục Dã đã không còn tác dụng đối với bọn cướp nữa. Bây giờ thả cậu xuống xe chắc chắn là sự lựa chọn khôn ngoan nhất. Nhưng tên cầm đầu băng cướp lại lo lắng đây chỉ là do Viên Mục Dã giở trò thôi. Hơn nữa trong mắt bọn chúng, dù cho đối phương nhằm vào Viên Mục Dã thật, bọn chúng cũng có thể nghĩ cách kiếm lợi từ trong đó.
Viên Mục Dã nhớ lại chiếc xe MPV đen hơi quen mắt vừa rồi và lắc đầu:
Làm sao người của tôi có thể biết hiện giờ tôi đang ở trên xe các anh được? Không phải là kẻ thù của các anh đấy chứ?!


Không thể nào, trừ cảnh sát ra, không ai đuổi theo bọn tao…
Tên cầm đầu băng cướp phản bác.
Ngay khi bọn họ chẳng hiểu gì thì chiếc MPV lại đuổi theo lần nữa. Viên Mục Dã liếc thấy cách hóa trang đồ đen, mũ đen, khẩu trang đen thì hiểu ngay là thế nào.
Băng cướp trên xe nghe thế lập tức móc súng ra lên đạn, chuẩn bị chơi lớn với đối phương một trận. Nhưng Viên Mục Dã biết mấy tên này tuyệt đối không phải đối thủ của những người kia, đừng thấy lúc bọn họ cướp bóc nom có vẻ được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng so về giết người thì đám của lão K vẫn hơn một chút.
Đáng tiếc, những người trên xe đều không hiểu đạo lý này, đám liều mạng đó một lòng muốn lợi dụng Viên Mục Dã để bòn rút tiền tài, vốn chẳng đời nào ngờ rằng mình sẽ vì vậy mà trêu chọc vào nhân vật bản thân không thể trêu chọc nổi.
Lúc này chiếc xe buýt nhỏ đã dừng hẳn, theo sát sau đó là hai chiếc xe MPV màu đen cũng liên tiếp dừng lại, kẹp chặt chiếc xe buýt nhỏ ở giữa. Tiếp theo, hai tên áo đen bước xuống xe.
Viên Mục Dã chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ, xem ra hiện giờ cậu cũng chỉ có thể âm thầm chúc bọn chúng tự cầu phúc thôi.
Sự việc đích thực giống như Viên Mục Dã đoán trước, sau khi chạy vào đường nhỏ không bao lâu, đằng trước có một chiếc xe MPV màu đen cùng loại chạy ngược tới. Rõ ràng đây là hậu chiêu mà đối phương chuẩn bị, dẫu sao trước đó bọn họ
bám đuổi như bay
cũng đã bị hụt một lần.
Tên cầm đầu băng cướp thấy đằng trước lại xuất hiện một chiếc xe MPV màu đen khác cũng hơi kinh ngạc. Hắn biết còn tiếp tục như vậy thì không hay, sớm muộn gì cũng sẽ bị hai chiếc xe này ép dừng lại, vì thế hắn vỗ vai tài xế ngồi trước:
Dừng sang bên đường đi!

Đối phương nghe vậy cũng không lằng nhằng:
Tiền dễ nói thôi, các người dừng xe lại trước, chúng ta nói chuyện giá cả đàng hoàng.

Viên Mục Dã ngồi ở trong xe nghe hai phe chuẩn bị bàn chuyện giá cả của mình mà có cảm giác như bị người ta lừa bán, cậu khó chịu nói:
Đừng bảo tôi không cảnh cáo các người nhé, những người này có bối cảnh rất sâu xa, tốt nhất là đừng trêu chọc bọn họ!

Mấy người trong chiếc xe buýt nhỏ cười vang, thậm chí tên cao to còn chảy cả nước mắt:
Nói bối cảnh với bọn tao á, có phải mày bị ngốc không đấy?

Hai chiếc xe nhanh chóng chạy đến một con đường hẻo lánh ở vùng ngoại ô. Tuy đối phương không thể ép xe buýt của băng cướp dừng lại trong khoảng thời gian ngắn, nhưng cũng bám theo sát rạt, không hề có ý định từ bỏ.
Đúng lúc này, chiếc MPV màu đen đằng sau chợt đuổi theo với tốc độ nhanh hơn, sau đó người ngồi ở ghế phụ hạ cửa sổ xe xuống và hét về phía chiếc xe buýt nhỏ:
Giao Viên Mục Dã ra đây!

Tên cầm đầu băng cướp cười gằn:
Bọn mày bảo giao là tao phải giao hả? Vậy phải xem bọn mày có thể bỏ ra bao nhiêu tiền cái đã!

Sau khi nói xong, gã quân sư bèn đ5ưa mắt ra hiệu cho tên cao to, đối phương cúi người xuống tháo quả bom mini trên chân Viên Mục Dã bằng chìa khóa chuyên dụng. Không có thứ này trói buộc, Viên Mục Dã thầm thở phào nhẹ nhõm. Cậu nghĩ nếu không được thật thì sẽ tìm cơ hội nhảy xuống xe, vẫn tốt hơn là bị bọn người kia kéo đến nơi núi rừng hoang vắng mà chôn.
Ai ngờ ngay lúc Viên Mục Dã đang miên man suy nghĩ, đằng sau đột nhiên có chiếc MPV màu đen lao vụt lên trước, rõ ràng là muốn chặn đầu chiếc xe buýt nhỏ của bọn họ, nhưng đừng thấy tài xế xe buýt trông thật thà chất phác, kỹ thuật lái xe lại rất giỏi, chỉ vài ba động tác đã vòng qua chiếc xe đen một cách nhẹ nhàng, nhanh chóng lái chiếc xe buýt nhỏ về phía ngoại ô.
Tên cầm đầu băng cướp hỏi với sắc mặt âm u:
Người của mày hả?

Tên cầm đầu băng cướp vừa thấy cách ăn mặc của đối phương thì cau mày lại:
Bắt có mỗi một người mà thôi, cần gì bịt kín mít vậy chứ?


Đầu tiên, hai tên áo đen xác nhận Viên Mục Dã đúng thật là ngồi ở trong xe, sau đó mới lạnh lùng nói với băng cướp:
Chúng tôi chỉ cần Viên Mục Dã, các người giao cậu ta ra đây là có thể chạy lấy người rồi.


Tên cầm đầu băng cướp cười cợt, nói:
Tưởng bở hả? Người do bọn tao vất vả bắt được, dựa vào đâu mà cho bọn mày mang đi?!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.