Chương 931: Tủ quần áo
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1253 chữ
- 2022-02-08 08:04:56
Viên Mục Dã hiểu rằng thay vì chống chọi với cơn thèm máu suốt ngày, thà rằng cậu cứ ăn uống thoải mái một chút, ít nhất có thể nạp năng lượ8ng để chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào...
Vị đầu bếp to béo kia đúng là người nghiêm túc, chỉ một lát sau, một cốc máu bò to đùng 3nóng hổi đã được đặt trước mặt Viên Mục Dã. Chắc người đầu bếp cảm thấy Viên Mục Dã đang gây sự với mình, vì vậy ông ta nói với vẻ thách th9ức:
Cậu Viên, xin mời...
Cường Tử gật đầu:
Đương nhiên... đây vốn là phạm vi nhiệm vụ của tôi mà.
Người đàn ông tên Cường Tử này cũng đã quen nhìn những cảnh hoành tráng, một cốc máu bò to đùng vừa rồi chưa đủ làm gã sợ hãi. Nhưng hành động này của Viên Mục Dã đã thành công khơi dậy hứng thú của Cường Tử. Vị
cậu chủ
trước đó cũng không phải người bình thường, không ngờ bạn của cậu ta lại càng không bình thường hơn...
Viên Mục Dã cười gượng, chào lại:
Được rồi, ngày mai gặp...
Sau khi trở về phòng, Viên Mục Dã hơi mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha, xem ra từ giờ trở đi, chỉ cần Viên Mục Dã ra khỏi phòng là Cường Tử sẽ không rời khỏi cậu nửa bước...
Viên Mục Dã thấy đã đạt được hiệu quả mà mình mong muốn nên mỉm cười nói với đầu bếp:
Cảm ơn anh, khẩu vị của tôi rất đơn giản, các anh không cần chuẩn bị nguyên liệu đặc biệt gì đâu, sáng mai lại cho tôi một lít máu bò tươi là được.
Sau khi người đầu bếp sợ hãi rời đi, Viên Mục Dã mỉm cười nhìn Cường Tử ở phía đối diện:
Anh Cường, lát nữa có tiện đưa tôi đi dạo một vòng quanh khu nghỉ dưỡng không?
Có lẽ Cường Tử phát hiện Viên Mục Dã đang quan sát mình, gã bèn quay đầu nhìn cậu và nói:
Cậu Viên, tôi biết cậu đang nghĩ gì... Nhưng hãy nghe lời khuyên của tôi, đừng tự chuốc lấy khổ, bởi vì nếu không có sự đồng ý của tôi thì không ai có thể ra khỏi khu nghỉ dưỡng.
Mặc dù Viên Mục Dã cảm thấy giọng điệu của đối phương hơi kiêu ngạo, nhưng cậu cũng không tìm ra được câu nào để phản bác, dù sao Viên Mục Dã cũng bị người ta bắt về đây, vì vậy cậu đành cười nói:
Anh Cường nói đùa, tôi đã đồng ý với ngài K là ở lại vài ngày, làm sao tôi lại chạy trốn chứ?
Viên Mục Dã tiện tay bật tivi lên, cậu muốn nhìn xem có tin tức gì liên quan đến việc tìm người mất tích của mình không, vậy mà cậu phát hiện tivi này chỉ chiếu những kênh định sẵn, nó chỉ có phim điện ảnh và phim truyền hình... Viên Mục Dã chán nản bật một phim truyền hình lên xem.
Tất nhiên Viên Mục Dã chẳng có lòng dạ nào mà ngồi xem phim truyền hình dài tập, cậu chỉ muốn tạo ra âm thanh để quấy nhiễu mấy gã đang ngồi nhìn camera theo dõi mà thôi. Sau đó, Viên Mục Dã lại đến bên cửa sổ, cậu muốn mở cửa sổ đề nhìn tình huống bên ngoài, kết quả Viên Mục Dã phát hiện tất cả những cửa sổ này đều được bịt kín, trừ khi đập vỡ kính, nếu không một con ruồi cũng không bay ra được.
Viên Mục Dã nghiêng đầu nhìn ông ta, sau đó cầm cốc máu bò lên uống ừng ực. Lần này đừng nói là đầu bếp 6mà đến cả Cường Tử ở phía đối diện cũng sửng sốt, bọn họ không hiểu Viên Mục Dã đang làm gì.
Sau khi uống xong một cốc máu bò tươi,5 Viên Mục Dã còn không quên cầm khăn ăn lên lau vết máu bên mép, thân hình gầy gò của Viên Mục Dã kết hợp với khuôn mặt đẹp trai nhưng hơi tái nhợt khiến cậu trông giống hệt một con ma cà rồng vừa được ăn no.
Cửa trước có người canh, cửa sổ bị bịt kín, trong phòng cũng có camera giám sát 360 độ không hề có góc chết... Nhìn từ bề ngoài thì đây là một căn phòng cho người ta nghỉ ngơi và hưởng thụ, nhưng thực chất lại là một nhà tù cao cấp.
Loại người khó đối phó nhất trên đời này chính là kẻ vừa xấu xa, vừa thông minh lại vừa có tiền, cha ruột của Diệp Dĩ Nguy hoàn toàn đáp ứng được những tiêu chuẩn này, thật sự không biết anh ta đã trốn thoát khỏi tay lão cáo già này bằng cách nào?
Sau khi cởi bỏ sự kìm nén trong vấn đề ăn uống, Viên Mục Dã cảm thấy tinh thần của mình đặc biệt tốt, cảm giác tỉnh táo này giống như uống cà phê vậy... Viên Mục Dã có vẻ rất hứng thú nghe Cường Tử giới thiệu, nhưng thật ra cậu đang âm thầm ghi nhớ địa hình xung quanh khu nghỉ dưỡng này.
Quy mô của
nhà tù trong núi sâu
này lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Viên Mục Dã, không biết có phải Diệp Dĩ Nguy cũng đã từng bị giam ở đây hay không...
Tiếc là Viên Mục Dã bảo Cường Tử dẫn mình đi khắp nơi nhưng lại chẳng phát hiện chỗ nào có an ninh yếu kém cả, đừng nhìn khu nghỉ dưỡng này trông rất nguy nga tráng lệ, nhưng chỉ cần đến gần rìa khu nghỉ dưỡng thì sẽ có camera hồng ngoại chiếu đến... Khả năng âm thầm lẻn ra ngoài gần như là bằng không.
Cường Tử hiển nhiên là một người không giỏi ăn nói, khi gã giới thiệu về tình hình khu nghỉ dưỡng với Viên Mục Dã, gã đã thu gọn hết mức có thể, tuyệt đối không dùng những từ bóng bẩy hay diễn tả hình ảnh. Xem ra thực sự rất khó để tìm hiểu được tin tức có ích từ miệng của người này...
Cường Tử nghe xong bình thản nói:
Vậy thì tốt...
Viên Mục Dã thấy lúc này cũng không còn sớm nên đề nghị trở về phòng nghỉ ngơi, Cường Tử đưa Viên Mục Dã về tận cửa phòng, sau đó gã dặn:
Trong phòng có điện thoại, nếu cậu cần thì có thể gọi bất cứ lúc nào, không có việc gì tôi đi trước nhé, hẹn gặp vào ngày mai.
Viên Mục Dã thật sự không muốn lúc nào cũng sống dưới ánh mắt của người khác, nhưng cậu nhìn một vòng trong phòng mà chẳng thấy chỗ nào trốn tạm được cả... Cho đến khi Viên Mục Dã dán mắt vào chiếc tủ quần áo trong phòng.
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Viên Mục Dã lại đi đến mở cửa tủ gỗ ra, cậu phát hiện không gian bên trong không hề nhỏ, thân hình cao lớn của cậu vẫn dễ dàng trốn vào trong đó... Phải nói ngài K đúng là có tiền, một cái tủ treo quần áo mà cũng hoành tránh đến vậy.
Viên Mục Dã tiện tay rút vài chiếc áo choàng tắm ra, sau đó ôm một chiếc chăn rồi chui vào...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.