Chương 932: Bản đồ


Trong bóng tối, Viên Mục Dã dùng đầu ngón tay mò mẫm những vết xước trên cánh cửa tủ, cậu dần dần nhận ra nó là một tổ hợp cá8c số không có quy luật và những đường cong giống như bản đồ.

Sau khi đưa ra kết luận, Viên Mục Dã vô cùng vui mừng, 3mặc dù cậu không biết người khách trước của nhà tù cao cấp này là ai, nhưng khả năng cao chính là Diệp Dĩ Nguy. Nếu thật sự 9là như thế, vậy thứ ở trong tủ quần áo chính là bản đồ con đường mà anh ta đã sử dụng để trốn thoát thành công...
Tất nhiên, những dịch vụ mà anh Cường nói đến chỉ giới hạn ở suối nước nóng, mát xa, nếm thử trà và những thứ khác trong khu nghỉ dưỡng... Mặc dù Viên Mục Dã không hứng thú lắm nhưng cậu biết mình nhất định phải đi ra khỏi gian phòng này, nếu không cậu sẽ không thể biết được bản đồ sau cửa tủ đánh dấu vị trí nào.
Viên Mục Dã vươn vai rồi nói:
Đi mát xa đi, hôm qua vất vả cả ngày nên tôi cảm thấy đau nhức khắp người...

Đúng lúc này, Viên Mục Dã nghe thấy có người gõ cửa, cậu biết đối phương đến rất đúng lúc như thế này là vì hiển nhiên bọn họ đã đợi cậu tỉnh lại qua camera giám sát. Viên Mục Dã bước đến mở cửa phòng, cậu thấy anh Cường đang bê một cốc máu bò rất to đứng ở bên ngoài.
Viên Mục Dã lịch sự chào:
Chào buổi sáng...

Nh6ưng tạm thời Viên Mục Dã còn chưa hiểu những con số và đường cong này, mặc dù đây thật sự là bản đồ đường thoát do Diệp Dĩ N5guy để lại... thì trước mắt đối với Viên Mục Dã mà nói, nó vẫn là một bản đồ bỏ đi. Cho nên việc cậu cần làm bây giờ là nhanh chóng làm rõ vị trí cụ thể được đánh dấu trên bản đồ.
Một đêm bình yên, khi Viên Mục Dã tỉnh lại thì trời đã sáng, cậu vươn vai rồi chui ra khỏi tủ, Viên Mục Dã quay đầu nhìn căn phòng ngủ nhỏ của mình mà cảm thấy buồn cười, cậu không ngờ có một ngày lại phải trốn vào tủ để ngủ, hơn nữa còn ngủ rất ngon.
Anh Cường nhìn cốc máu bò trên bàn trà rồi hỏi:
Thứ này có thể no bụng à?

Viên Mục Dã cười khúc khích hỏi lại:
Sao thế? Anh Cường thật sự nghĩ rằng tôi uống thứ này chỉ vì để chọc tức đầu bếp à?

Viên Mục Dã thản nhiên:
Đó là vì tôi còn kỳ quái hơn cả anh ấy...

Anh Cường không ngờ Viên Mục Dã lại nói với mình như vậy, gã hơi sửng sốt rồi mỉm cười:
Cậu Viên thật biết nói đùa... Hôm nay cậu muốn sử dụng dịch vụ gì? Tôi sẽ sắp xếp cho cậu.

Không ngờ anh Cường nhìn thoáng qua chiếc tủ quần áo rồi bảo:
Nếu cậu cảm thấy ngủ trên giường không thoải mái, tôi có thể đổi một cái khác cho cậu...

Viên Mục Dã vừa cười vừa nói:
Không cần phiền phức vậy đâu, đổi mấy cái nữa cũng chẳng có tác dụng, tôi có lắm tật xấu lắm, tôi kén giường mà.

Anh Cường thản nhiên nói:
Đang đi nghỉ mà, cậu Viên muốn ngủ đến mấy giờ cũng được, tôi có thể cam đoan không ai đến làm phiền cậu... Nhưng có một vấn đề khiến tôi rất tò mò.

Viên Mục Dã nghe thấy đối phương nói như vậy, cậu đặt cốc máu bò lên bàn trà và hỏi:
Anh Cường muốn biết cái gì? Cứ nói đừng ngại...

Viên Mục Dã nói xong thì cầm cốc máu bò trên bàn rồi uống ừng ực ngay trước mặt anh Cường. Hình ảnh này... nếu là người có thần kinh yếu chắc sẽ nôn ngay tại chỗ, nhưng anh Cường vẫn bình thản nhìn Viên Mục Dã.
Anh Cường trầm giọng nói:
Khẩu vị của cậu Viên đúng là đặc biệt, điều này hơi khác với Diệp Dĩ Nguy...

Anh Cường gật đầu:
Gặp rồi...

Viên Mục Dã hỏi:
Vậy anh cảm thấy anh ấy là người thế nào?

Anh Cường suy nghĩ rồi đáp:
Nói thật lòng, tôi thấy tính cách Diệp Dĩ Nguy hơi kỳ quái, cậu ta rất lạnh nhạt với người khác, tôi có cảm giác cậu ta rất khó tiếp xúc... Kể cả những lúc đối mặt với ngài K, cậu ta cũng giữ khuôn mặt lạnh lùng.

Viên Mục Dã nghe xong bèn nghĩ thầm, anh ta làm khuôn mặt lạnh lùng đã là quá khách sáo rồi, nếu như có thể, chắc Diệp Dĩ Nguy còn muốn làm thịt anh Cường cơ. Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã cười nói:
Đó là vì mấy người không hiểu anh ấy, thật ra tôi và Diệp Dĩ Nguy là cùng một loại người, nếu các anh không đụng đến ranh giới cuối cùng thì chúng tôi vẫn rất lịch sự...

Anh Cường liếc nhìn đồng hồ:
Bây giờ đã hơn mười một giờ trưa, nói một cách chính xác phải là giữa trưa rồi mới đúng.

Viên Mục Dã mỉm cười, cầm cốc máu bò trong tay đối phương rồi bảo:
Thật xin lỗi, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của tôi hơi lộn xộn, có lúc thức trắng vài ngày, nhưng khi buồn ngủ thì ngủ liền vài ngày không dậy...

Anh Cường lắc đầu:
Không phải, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy có người trực tiếp uống thứ này nên hơi tò mò thôi.

Không ngờ Viên Mục Dã lại hỏi ngược lại:
Chắc anh gặp Diệp Dĩ Nguy rồi hả?

Sau đó anh Cường dẫn Viên Mục Dã ra khỏi phòng và đi đến một dãy nhà ở phía nam của khu nghỉ dưỡng, ở đó có một câu lạc bộ mát xa SAP, anh Cường thành thạo dẫn Viên Mục Dã vào, sau khi đổi áo choàng tắm thì đi thẳng đến suối nước nóng.

Trong thời gian này, Viên Mục Dã vẫn luôn cố gắng tìm hiểu tin tức về Diệp Dĩ Nguy từ chỗ anh Cường, nhưng tiếc là đối phương luôn đưa đẩy rất khéo léo nên cậu không tìm hiểu được bất kỳ manh mối hữu ích nào... Hơn nữa Viên Mục Dã cũng rất tò mò, lão cáo già K này làm sao có thể xác định được Diệp Dĩ Nguy sẽ biết cậu bị cha ruột anh ta bắt cóc?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.