Chương 934: Em gái


Anh Cường vừa cười vừa hỏi:
Thế nào? Phong cảnh ở chỗ này đẹp đấy chứ?


Viên Mục Dã nghe vậy bèn đứng dậy, cậu xoa nước8 lên quần rồi nói:
Phong cảnh thật sự dễ chịu, ngài K đúng là biết cách tận hưởng cuộc sống! Nếu tôi là Diệp Dĩ Nguy... tôi sẽ 3không để một người cha có tiền như thế ở đây rồi tự mình chạy khắp nơi đâu!


Không ngờ anh Cường nghe Viên Mục Dã nói vậ9y thì sắc mặt lại hơi kỳ quái, xem ra đến cả cái gã này cũng không hy vọng mình có một người cha giàu có nhưng chẳng bao giờ xứn6g với trách nhiệm người cha như thế...
Nghe cậu nói vậy, ngài K cười hài lòng:
Không ngờ thằng nhóc đó lại có một người bạn đáng tin cậy như cậu, nếu biết thế này thì tôi đã mời cả cậu đến trong khi nó vẫn còn ở đây rồi.


Lần sau ngài cứ gọi thẳng cho tôi là được, không cần anh Cường phải mất công chạy đến đón như thế đâu... Nhưng lần này cũng may mà có anh Cường, nếu không tôi không biết mình sẽ bị bọn cướp bắt đi đâu nữa!
Viên Mục Dã nói với vẻ cảm kích.
Cả hai bên ăn bữa cơm này rất vui vẻ, Viên Mục Dã và ngài K thường xuyên nói chuyện với nhau, người không biết còn tưởng họ là bác cháu đã quen biết từ lâu rồi cơ.
Dường như phát hiện Viên Mục Dã nhìn ra suy nghĩ của mình, anh Cường thẳng thắn đ5ổi chủ đề:
Cậu Viên, tôi nhớ được trước đây cậu là cảnh sát, không biết tại sao lại nghỉ việc?

Viên Mục Dã mỉm cười, nói:
Còn nguyên nhân gì nữa chứ, đương nhiên là vi phạm kỷ luật nên bị đuổi. Thời buổi bây giờ đừng thấy cảnh sát kiếm không nhiều, nhưng lại phải xử lý đủ thứ việc vặt hàng ngày, ngày nào cũng phải dùng tính mạng để đánh đổi, mắc một lỗi nhỏ là lại bị khiển trách...

Thấy Viên Mục Dã nói đúng trọng tâm, anh Cường gật đầu tán đồng:
Có thể cậu không tin nhưng điều kiêng kỵ nhất trong cuộc đời tôi là tiếp xúc với cảnh sát, những cảnh sát chết trong tay tôi đếm cả mười ngón tay cũng chẳng hết, nhưng không biết tại sao tôi lại cảm thấy rất hợp với cậu...

Viên Mục Dã nghe thấy ý cảnh cáo trong lời nói của gã, cậu bèn cười:
Chắc do bây giờ tôi không phải là cảnh sát chăng? Hơn nữa, dù tôi vẫn là cảnh sát... Tôi cũng không thể nào gặp được nhân vật có đẳng cấp như anh Cường đâu!

Sau đó hai người nói chuyện cười đùa cùng đi đến phòng ăn, khi họ đi vào thì thấy ngài K, người vẫn luôn không hề xuất hiện đã ngồi sẵn trong đó, đối phương nhìn thấy Viên Mục Dã thì cười ha ha và hỏi:
Tối hôm qua cậu Viên nghỉ ngơi tốt chứ?

Viên Mục Dã vội vàng lịch sự trả lời:
Cũng tốt ạ, hoàn cảnh ở đây thật dễ chịu, cái tên Diệp Dĩ Nguy kia đúng là chẳng biết hưởng thụ gì cả, lần sau gặp anh ấy, tôi nhất định sẽ nói chuyện này!

Viên Mục Dã không đáp lời mà hỏi một câu khác:
Ngoài Diệp Dĩ Nguy ra, ngài K còn người con nào khác không?

Anh Cường không ngờ Viên Mục Dã lại đột ngột hỏi chuyện này, gã hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đáp:
Ông ta còn một cô con gái nhỏ hơn Diệp Dĩ Nguy vài tuổi... Là con gái duy nhất của ngài K và phu nhân.

Viên Mục Dã thầm cười nhạo, đứa con được nuôi từ bé ở bên cạnh thì là con của mình, còn đứa ăn cơm của trăm nhà rồi lớn lên ở bên ngoài thì không bằng heo chó sao? Lão cáo già này đúng là thiên vị thật đấy!
Bởi vì anh Cường đã báo với đầu bếp về khẩu vị của Viên Mục Dã, thế nên bữa hôm nay cậu ăn rất ngon lành, lão cáo già này không nhận ra khẩu vị của Viên Mục Dã có chỗ nào đặc biệt cả...
Sau khi ăn xong, lão cáo già nói vài câu khách sáo với Viên Mục Dã rồi đứng dậy rời đi, chỉ còn một mình Viên Mục Dã ngồi ngẩn người ở bàn ăn... Cậu vẫn luôn suy nghĩ xem phải làm thế nào để xuống dưới hồ tìm xem đường ống thoát nước ở đâu?
Nhảy thẳng xuống đó thì lộ liễu quá, nếu để anh Cường nghi ngờ, gã sẽ hoàn toàn cắt đứt đường lui của Viên Mục Dã. Lúc này, anh Cường vừa từ bên ngoài đi vào, gã thấy Viên Mục Dã ngồi ngẩn người tại chỗ thì đi đến vỗ vai cậu và nói:
Không ngờ tài ăn nói của cậu tốt thế, lại khiến ngài K rất vui vẻ...

Thấy Viên Mục Dã nghe xong mà không nói gì, anh Cường kéo chiếc ghế bên cạnh ra, ngồi xuống rồi hỏi:
Sao thế? Cậu muốn trở thành con rể... và là anh vợ của cậu chủ Nguy à?


Viên Mục Dã sợ đến mức trái tim suýt ngừng đập, có một ông cha vợ ăn thịt người không nhả xương như thế này, chẳng phải cậu sẽ không bao giờ được ngủ yên sao, Viên Mục Dã vội vàng lắc đầu:
Đương nhiên là không, anh Cường đừng ghép đôi lung tung, tôi chỉ là một gã nhà nghèo, làm sao có thể trèo lên được con gái của ngài K chứ?


Không ngờ anh Cường lại gật đầu và bảo:
Ừ, không có ý nghĩ này thì tốt, đừng nói là anh đây không khuyên cậu, cô em gái tốt của cậu Nguy đã đổi không dưới mười người bạn trai rồi, hơn một nửa trong số đó cũng không có kết quả tốt đẹp gì...


Nghe anh Cường nói như vậy, Viên Mục Dã đột nhiên rất quan tâm đến hoàn cảnh gia đình của lão cáo già này. Bởi vì trong gia đình bình thường, mặc dù không thể đối xử công bằng giữa các đứa con, nhưng cũng không trở thành lệch hẳn một bên như lão cáo già này đã đối xử với Diệp Dĩ Nguy. Vì vậy vấn đề chỉ có thể nằm ở người mẹ của hai đứa trẻ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.