Chương 943: Thời cơ tuyệt hảo


Đoàn Phong gật đầu:
Yên tâm đi! Tôi biết rồi...


Sau khi ra khỏi cục cảnh sát, Đoàn Phong rất buồn bực, vừa rồi c8hẳng qua anh ta chỉ nói qua loa có lệ với Từ Lệ mà thôi, nói là mình biết vị trí của Viên Mục Dã, và vì sao không thể để 3cảnh sát tham gia vào việc này, còn chuyện Viên Mục Dã thực sự đã đi đâu thì cho đến giờ anh ta vẫn chưa thể xác định đượ9c.
Sau đó Lệ Thần cũng tìm đến Đoàn Phong, hỏi xem Viên Mục Dã ở đâu, Đoàn Phong hỏi Lệ Thần cách liên lạc với Th6ạch Lỗi, muốn hỏi gã lão K có thân phận ghê gớm như thế nào?
Khi Thạch Lỗi biết chuyện Viên Mục Dã mất tích thì c5ũng giật mình. Bởi vì từ lần trước bọn họ và Viên Mục Dã bị đàn em của lão K chặn đường, sau đó gã cũng từng điều tra quan hệ của Viên Mục Dã và tổ chức
Thâm Tiềm
, nhưng kết quả lại phát hiện hai bên chẳng hề có quen biết gì cả, càng không thể nào kết thù được?
Bởi vì cân nhắc đến thế lực khổng lồ của Thâm Tiềm, trước khi điều tra cụ thể, Thạch Lỗi cũng không dám tùy tiện hành động, nên gã bảo Đoàn Phong cừ chờ đã, đừng sốt ruột, sau khi điều tra rõ ràng rồi tính tiếp...
Hơn nữa, theo giọng điệu của đám người lần trước thì đối phương bắt Viên Mục Dã là có mục đích rõ ràng, hơn nữa không phải vì mục đích trả thù như họ đã đoán, vậy thì tạm thời mạng sống của Viên Mục Dã sẽ không bị uy hiếp.
Diệp Dĩ Nguy liếc mắt, cảm thấy hai người này nói chuyện quá ngượng ngùng đi, thế là anh ta bèn tiếp tục đẩy xe lăn về phía trước, Khánh Nhi thấy vậy cũng ôm Náo Náo lên đuổi theo và nói:
Anh Viên, chân của anh thế nào rồi? Mấy hôm trước em nghe cha nói chân anh bị thương, lúc đó em định đến thăm anh nhưng cha em nói làm vậy sẽ làm phiền đến việc hồi phục của anh...

Viên Mục Dã cười lấy lệ:
Cũng không bị nặng, chỉ là bị gãy chân thôi, bây giờ ngoài việc nghỉ ngơi thì cũng không còn cách nào khác tốt hơn.

Sáng hôm sau, Diệp Dĩ Nguy đẩy Viên Mục Dã đi dạo trong khu nghỉ dưỡng như thường lệ. Lúc này có một con chó Bull từ phía trước chạy lại, Viên Mục Dã chỉ cần liếc qua là nhận ra ngay đây chính là Náo Náo đã lao đầu xuống nước lần trước.

Náo Náo! Chạy chậm thôi!
Giọng Khánh Nhi vang lên phía sau.
Khánh Nhi ngạc nhiên, sau đó gật đầu:
Anh nói cha sao? Vâng cha nói với em như vậy?

Diệp Dĩ Nguy cười lạnh một tiếng, sau đó lại im lặng...
Viên Mục Dã nhanh chóng quay lại nhìn Diệp Dĩ Nguy rồi bảo:
Hay là... chúng ta tránh trước đi?

Diệp Dĩ Nguy lắc đầu:
Không cần, chắc con bé đoán chúng ta đang ở đây nên mới đến, đều ở trong khu nghỉ dưỡng này... có muốn tránh cũng không tránh được.

Có điều Đoàn Phong đã cung cấp một manh mối rất có giá trị, đó là lão K này là cha ruột của Diệp Dĩ Nguy, như vậy trước tiên có thể loại trừ K Cơ và K Rô, bởi vì lão K của hai gia tộc này đều là phụ nữ....
Như vậy chỉ còn lại K Bích và K Tép, mà K Tép là người châu Âu. Như vậy luận về giới tính, tuổi tác và chủng tộc thì người có điều kiện tương thích nhất chỉ có K Bích.
Khánh Nhi cũng không để ý thái độ của Viên Mục Dã mà tiếp tục nói:
Anh cũng bất cẩn quá rồi, sao lại có thể ngã từ trên thác nước xuống chứ? Em từng đến vách núi đó rồi, trên đó vừa ẩm ướt lại trơn trượt... rất nguy hiểm.

Diệp Dĩ Nguy vốn không lên tiếng lại đột nhiên hỏi:
Là ông ta bảo cô, Viên Mục Dã bị ngã gãy chân?

Ở khu nghỉ dưỡng, xương bắp chân của Viên Mục Dã đã liền lại khá tốt, bước kế tiếp chỉ là chờ đến khi xương cốt lành lặn trở lại thì sẽ rút đinh thép cố định ra. Đối với người bình thường, mức độ thương tổn này ít nhất cũng phải hai ba tháng mới có thể khỏi hẳn được, nhưng Viên Mục Dã bây giờ đã có thể đi lại mà không cần người dìu đỡ rồi.
Đương nhiên, tình trạng này không thể để anh Cường và lão cáo già kia biết được, bởi vì trong khoảng thời gian này, nhờ cái chân bị thương mà bọn họ mới buông lỏng cảnh giác với Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy, nếu để bọn họ biết chân của Viên Mục Dã đã ổn định thì không chừng sẽ đập nát nốt cái chân còn lại của cậu...

Anh? Thật là khéo! Vậy mà lại gặp mọi người ở đây...
Khánh Nhi vừa cười vừa nói.
Diệp Dĩ Nguy đương nhiên vẫn giữ vẻ lạnh nhạt trước sau như một, nhưng Viên Mục Dã ngồi trên xe lăn lại không thể không nói gì, cậu đành cười trừ đáp lại:
Đúng vậy, thật khéo... em dắt chó đi dạo à?

Lúc này Đoàn Phong mới đem chuyện liên quan đến Diệp Dĩ Nguy nói cho Thạch Lỗi nghe, khi gã nghe nói lão K vì sức khỏe có vấn đề phải cắt một bên thận thì cười lạnh:
Hóa ra là lão K bị bệnh, đây đúng là thông tin rúng động đấy...

Thạch Lỗi kể sơ lược về thân phận của lão K và cơ cấu tổ chức
Thâm Tiềm
cho Đoàn Phong nghe, nhưng trong tổ chức
Thâm Tiềm
có tất cả bốn lão K, cho nên tạm thời Thạch Lỗi chưa xác định được ai là người bắt Viên Mục Dã đi.
Bầu không khí trở nên ngượng ngùng, Viên Mục Dã đành phải lên tiếng giải hòa:
Đúng là do anh không cẩn thận, có điều cũng không còn gì đáng ngại nữa, chỉ là thời gian này phải ở lại trang viên để tĩnh dưỡng, có hơi làm phiền mọi người.


Khánh Nhi vui vẻ nói:
Có gì đâu anh? Trang viên này đã rất lâu không vui như thế này rồi, đừng nói là tĩnh dưỡng một thời gian, mọi người ở đây luôn cũng không có vấn đề gì cả.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.