Chương 944: Rốt cuộc là ai
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1277 chữ
- 2022-02-08 08:05:03
Diệp Dĩ Nguy oán trách:
Tội gì mà cậu trêu chọc con bé?
Viên Mục Dã nhìn bóng dáng của Khánh Nhi:
Ít nhất cô bé là ngườ8i duy nhất ở đây không có ý định lừa gạt anh.
Bị Viên Mục Dã nói trúng, Diệp Dĩ Nguy cười bảo:
Sức quan sát của cậu vẫn rất giỏi, không làm cảnh sát đáng tiếc quá.
Viên Mục Dã lắc đầu bất đắc dĩ:
So sánh với chuyên ngành của anh, chút kỹ năng này của tôi có là gì? Tôi đã từng cho rằng anh sẽ luôn làm pháp y…
Diệp Dĩ Nguy tức cười:
Là cậu nói đấy nhé. Có điều tôi mà điên lên thì sẽ giết người đó.
Viên Mục Dã thở dài:
Thế thì tôi phải suy nghĩ lại thật kỹ cái đã. Nếu thật sự không được, tôi sẽ ra nước ngoài thuê một hòn đảo không người, mỗi ngày ở trên đảo câu cá ăn hải sản cùng anh. Đến lúc đó tôi cũng đón Kim Bảo sang… Ngẫm lại cuộc sống như vậy cũng tuyệt lắm.
Diệp Dĩ Nguy lắc đầu bất đắc dĩ:
Còn có thể là bởi vì hận… Trước kia tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc vì sao mẹ đẻ tôi phát điên, hiện giờ không rõ sống chết. Nhưng sau này tôi gặp lão già chết tiệt kia thì mới hiểu, bởi vì tôi có thể cảm nhận được từ trong giọng nói của lão ôm đầy thù hận với mẹ đẻ của tôi. Cho nên hiện giờ tôi càng hy vọng bà đã chết, kết thúc cả cuộc đời đau khổ này, không bao giờ phải sống một cách điên khùng nữa.
Viên Mục Dã buồn bực:
Nói cách khác, đến bây giờ anh cũng không biết năm đó rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì ư?
Diệp Dĩ Nguy lắc đầu, đáp:
Cậu vẫn còn nhớ thương chuyện này cơ à?
Viên Mục Dã cười nói:
Đương nhiên, điều này có liên quan đến việc về sau chúng ta có thể thuận lợi trốn thoát khỏi đây hay không mà?
Diệp Dĩ Nguy nhéo mi tâm rồi nói:
Thật ra hiện giờ tôi hơi sợ biết được sự thật, bởi vì tôi sợ sự thật sẽ tồi tệ hơn tôi nghĩ gấp ngàn lần. Đến lúc đó không chừng tôi sẽ còn điên hơn mẹ tôi nữa.
Viên Mục Dã giương mắt nhìn Diệp Dĩ Nguy:
Không sao, muốn điên thì điên đi, tôi sẽ trông chừng anh…
Diệp Dĩ Nguy hừ lạnh:
Nhưng nó ngốc, người khác lừa nó không phải cũng gi3ống vậy sao? Lão già chết tiệt cho nó ít tin tức giả để nói với chúng ta, cũng đủ để hai ta ăn đủ.
Viên Mục Dã nở nụ cườ9i:
Thế thì phải xem chúng ta phân biệt thế nào…
Diệp Dĩ Nguy cười lạnh lẽo:
Cuộc đời bình thường ư? Vậy tôi cũng phải có cha mẹ bình thường mới được. Tôi thà trở thành trẻ mồ côi chân chính giống cậu, cũng tốt hơn như bây giờ. Cậu có biết, việc mình tồn tại là một sự chê cười khổ sở nhường nào không? Lão già chết tiệt đó nói, năm ấy lão không sai người tìm mẹ con tôi, nghiền chết hai chúng tôi như con rệp đã là ban ơn cho chúng tôi rồi.
Sao lão ta có thể nói ra câu như vậy chứ? Mặc dù trên đời này có rất nhiều người cha vô trách nhiệm, nhưng không mấy ai có thể nói sự vô trách nhiệm của mình một cách đúng lý hợp tình như vậy. Một người đàn ông sinh con sinh cái với một người phụ nữ chẳng lẽ không phải là bởi vì yêu à?
Viên Mục Dã khó lòng tưởng tượng nổi.
Diệp Dĩ Nguy cười cay đắng:
Tạo hóa trêu ngươi, dù tôi có không muốn thế nào cũng không thay đổi được điều gì. Tôi đã từng thử đấu tranh với số phận rất nhiều lần, đáng tiếc cuối cùng luôn bị một bàn tay vô hình kéo xuống vực sâu.
Viên Mục Dã suy ngẫm, cuối cùng vẫn do dự hỏi:
Anh… có biết chuyện mẹ đẻ của mình không?
Diệp Dĩ Nguy cố tình quay lưng lại camera ở cách đó không xa rồi khẽ hỏi Viên Mục Dã:
Nếu tôi bảo con đường đó do người ta nói cho tôi biết, cậu có tin không?
Viên Mục Dã gật đầu:
Tin, mặc dù trước đây anh đã từng ở chỗ này một thời gian, nhưng thật sự có vài chi tiết cũng không thể hiểu kỹ càng và thấu triệt. Ví dụ như ở đâu có góc chết camera, còn có ống dẫn thoát nước ở hồ nhân tạo... trừ khi có một người quen thuộc nơi này hơn tiết lộ cho anh những thông tin đó.
Diệp Dĩ Nguy lắc đầu:
Lão già chết tiệt kia không chịu nói. Người cạnh lão biết chuyện này cũng đều chết sạch cả rồi. Sau này tôi nghĩ, một người phụ nữ có thể gây ra tội lỗi không thể tha thứ gì khiến lão hận đến mức này chứ? Chẳng lẽ là cắm sừng lão?
Viên Mục Dã vội xua tay:
Không đâu, sự việc tuyệt đối không đơn giản như vậy. Kể cả có như anh nói là mẹ anh ngoại tình với người khác, nhưng anh là con ruột của lão ta cơ mà? Điều này thì chắc chắn không cần phải nghi ngờ gì rồi. Hơn nữa, chính bản thân lão ta cũng thầm biết rõ, nếu không sao lại tìm anh khắp nơi trên toàn thế giới sau khi bị suy thận chứ? Tôi chưa từng nghe nói người đàn ông nào biết mình bị cắm sừng rồi còn từ bỏ luôn cả con trai ruột thịt của mình.
Lúc ấy tôi còn chưa sinh ra mà, có lẽ bản thân lão ta cũng không thể chắc chắn liệu tôi có phải con lão hay không thì sao?
Diệp Dĩ Nguy nói.
Viên Mục Dã lắc đầu:
Chó má, thế sao lúc lão cần nguồn hiến thận thì có thể chắc chắn chứ?!
Sau đó hai người vừa đi vừa nói chuyện, nhanh chóng tới góc chết của ca6mera giám sát. Mấy ngày nay không phải Diệp Dĩ Nguy dắt Viên Mục Dã tản bộ tào lao trong khu nghỉ dưỡng mà là để cho Viên Mục Dã 5biết mỗi một góc chết camera ở đây. Và bọn họ cũng chỉ nói những chuyện thật sự quan trọng khi đi đến góc chết camera thôi.
Đúng rồi, anh vẫn chưa kể cho tôi nghe lúc trước rốt cuộc làm sao anh tìm được lối ra ở hồ nhân tạo?
Viên Mục Dã cười hỏi.
Diệp Dĩ Nguy thở dài:
Khi còn nhỏ chỉ biết bà là người phụ nữ điên lang thang khắp nơi, cho nên sau này tôi bị bệnh, đương nhiên cho rằng mọi thứ đều là ý trời, mẹ điên thì tất nhiên là phải sinh ra đứa con trai điên rồi.
Nghe vậy, Viên Mục Dã nhẹ nhàng vỗ cánh tay anh ta và nói:
Đừng nói như vậy, không phải tất cả bệnh tâm lý đều di truyền. Chủ yếu vẫn liên quan đến quá trình trưởng thành của anh. Nếu anh có thể sống trong một gia đình bình thường, thì giờ chắc chắn anh cũng là người bình thường sống một cuộc đời bình thường.
Diệp Dĩ Nguy mỉm cười lắc đầu:
Đúng vậy, suýt nữa thì tôi quên mất tên nhóc kia, chẳng biết nó có còn nhớ tôi không!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.