Chương 953: Núi đao biển lửa
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1320 chữ
- 2022-02-08 08:05:16
Chu Tử Cường thở dài:
Ý của tôi là ai trong số họ có thể giúp tôi lấy được tài sản của lão K, tôi sẽ giữ lại người đó... Người8 còn lại thì cậu có thể mang đi.
Viên Mục Dã cười gượng:
Nghe có vẻ hào phóng quá nhỉ?
Chu Tử Cường thờ ơ: 3
Thế giới này chính là như vậy đấy, kẻ mạnh luôn là người được quyết định, nếu ngày mai cậu có sức mạnh, vậy tôi cũng có thể n9ghe lời cậu... Tôi chắc chắn phải dẫn hai đứa con của lão K về nước M, tôi có thể cam đoan với cậu rằng tôi sẽ không làm hại t6ính mạng của họ dưới bất kỳ hình thức nào, đây đã là sự nhân từ lớn nhất của tôi với lão K rồi.
Chu Tử Cường không nhịn được mà nói:
Cậu cũng đã nói đó là K Cơ và K Tép, quy tắc của hai gia tộc này là thủ lĩnh nhất định phải là nữ! Lần này cậu giúp tôi nên tôi cũng không làm khó cậu, tôi đã dặn bọn thủ hạ rồi, cậu muốn đi lúc nào cũng được... Đương nhiên, tôi cũng rất hoan nghênh cậu ở lại đây, dù sao có cậu thì cậu chủ Nguy sẽ yên ổn hơn một chút.
Sau khi nghe xong, Viên Mục Dã nhìn về phía cửa sổ phòng Diệp Dĩ Nguy, cậu nói:
Anh làm như vậy là không công bằng với Diệp Dĩ Nguy... Cuộc sống của anh ấy không thể may mắn như anh được.
Chu Tử Cường cười:
Cậu nên lạc quan một chút đi, ít nhất cậu ta sẽ không mất mạng khi đi theo tôi, nhưng đi theo cha ruột của cậu ta thì lại khác... Chưa biết chừng một lúc nào đó quả thận trong người lão già đó lại đình công, cậu chủ Nguy sẽ trực tiếp bị hiến tế, chẳng lẽ cậu không tính đến khoản này sao?
Diệp Dĩ Nguy cười:
Chẳng phải tình cảnh của tôi luôn như thế sao? Chỉ là nhảy từ núi đao sang biển lửa thôi mà... Còn cậu nữa, tại sao cậu vẫn ở lại đây? Những chuyện này không hề liên quan đến cậu nên cậu không cần lội vào vũng nước đục này cùng với tôi đâu.
Ừm... Tôi hiểu mà, nhưng nếu tôi cũng rơi vào tình trạng khó khăn tương tự, anh có bỏ đi một mình không?
Viên Mục Dã hỏi ngược lại.
Diệp Dĩ Nguy nghe xong trầm mặc một lát, sau đó cười nói:
Đương nhiên là không...
Lão cáo già này từ t5rước đến giờ không coi Diệp Dĩ Nguy là con trai lão, những thứ mà anh muốn lấy cũng chẳng đến lượt anh ấy... Diệp Dĩ Nguy đã phải cho lão cáo già đó một quả thận, chẳng lẽ nửa cuộc đời sau vẫn phải trả nợ thay lão cha vô nhân tính đấy sao?
Viên Mục Dã bất bình hỏi.
Chu Tử Cường thở dài:
Cậu nhóc à, cậu hãy nhớ kỹ, trong cuộc đời này, điều duy nhất chúng ta không được lựa chọn chính là cha mẹ của mình... Cậu phải chấp nhận bất cứ thứ gì ông trời ban tặng, mặc dù lão K không coi Diệp Dĩ Nguy là con trai, nhưng điều đó không thể thay đổi được sự thật họ là cha con. Còn nữa, gia tộc của lão K có một quy tắc bất thành văn, đó chính là việc kinh doanh của gia đình phải do một người đàn ông kế thừa, vì vậy dù cô Khánh Nhi được nuông chiều đến mức nào, thì sẽ chẳng có ai coi trọng cô ta sau khi cha cô ta chết.
Sao có thể như vậy, chẳng phải anh đã nói là thủ lĩnh của K Cơ và K Tép đều là phụ nữ sao?
Viên Mục Dã hoài nghi.
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi hỏi:
Chu Tử Cường đã đến gặp anh chưa?
Diệp Dĩ Nguy im lặng trong điện thoại một lúc rồi mới trả lời:
Gặp rồi, tôi hiểu gã muốn gì, tôi không có hứng thú với những thứ đó nên gã muốn thì cứ lấy hết đi.
Viên Mục Dã thở dài:
Tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy đâu, cho dù anh không muốn, Chu Tử Cường cũng sẽ dùng danh nghĩa của anh để lấy tài sản. Đến lúc đó chỉ sợ anh sẽ trở thành mục tiêu để tấn công, tình cảnh chưa chắc đã lạc quan đâu...
Vậy là được rồi, sau này đừng nói mấy câu vớ vẩn đó nữa! Nhắc đến Khánh Nhi, chắc cô bé bây giờ rất căm hận tôi hả?
Viên Mục Dã bất đắc dĩ hỏi.
Khi Viên Mục Dã nhắc đến Khánh Nhi, giọng nói Diệp Dĩ Nguy trở nên lạnh lùng hơn:
Chuyện này thì cậu không cần phải lo, tôi đã nói những gì cần nói rồi, cô ta tin cũng được mà không tin cũng chẳng sao, đó là việc của cô ta. Chuyện này là do lão già đó trêu chọc người khác trước, lão ta có kết cục như ngày hôm nay cũng là vì gieo gió gặt bão thôi, không trách người khác được, nếu Khánh Nhi không hiểu điều này thì dù tôi có nói thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Vào buổi trưa, Chu Tử Cường gọi Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy đến để thảo luận những chuyện sau này, nếu Chu Tử Cường muốn lấy được tất cả những gì của lão K thì gã phải làm từng bước một...
Viên Mục Dã đương nhiên không thể để Diệp Dĩ Nguy đi một mình, vì vậy cậu chỉ đành lựa chọn tạm thời ở lại, nhưng Chu Tử Cường nói cũng có lý, gã giữ Diệp Dĩ Nguy và Khánh Nhi ở lại chỉ để lấy được di sản của lão cáo già và thế lực trong tổ chức của lão ta, bất kể sau này gã có giết người diệt khẩu khi xong việc hay không, nhưng trong thời gian ngắn chắc chắn hai người họ cũng sẽ không gặp nguy hiểm...
Sáng sớm hôm sau, Viên Mục Dã đầu óc quay cuồng tỉnh lại từ trên giường, chuyện đã đến nước này, cậu cũng không thèm nấp trong tủ nữa, dù sao chỉ cần những người khác vẫn còn ở trong khu nghỉ dưỡng thì chẳng có bí mật gì có thể giấu được Chu Tử Cường.
Viên Mục Dã cứ nghĩ đến phản ứng của Khánh Nhi đêm qua thì lại thấy đau đầu, cậu không biết Diệp Dĩ Nguy có an ủi được cô em gái ngốc nghếch của anh ta hay không. Vừa nghĩ đến đây, Viên Mục Dã nhấc điện thoại cố định rồi bấm số phòng Diệp Dĩ Nguy.
Sau khi điện thoại reo vài lần, Diệp Dĩ Nguy mới nhấc máy...
Viên Mục Dã lo lắng hỏi:
Khánh Nhi... Bây giờ thế nào?
Diệp Dĩ Nguy thở dài, đáp:
Không tốt lắm, vẫn đang khóc trên giường.
Đầu tiên phải báo tang cho bên tổ chức Thâm Tiềm để báo tin lão K đã chết, đồng thời tổ chức tang lễ trong khu nghỉ dưỡng... Còn về nguyên nhân cái chết của lão K, bọn họ sẽ thông báo là ông ta bị suy thận, dù sao cũng chẳng có ai thật sự quan tâm ông ta chết như thế nào.
Viên Mục Dã nghi ngờ hỏi:
Cổ họng lão cáo già đó đã bị cắt đứt, anh nói suy thận thì ai mà tin chứ?
Chu Tử Cường mỉm cười nhìn Diệp Dĩ Nguy:
Cậu quên rồi à, cậu chủ Nguy của chúng ta là chuyên gia trong lĩnh vực này, khâu lại vết thương trên thi thể chẳng phải chỉ là một bữa sáng thôi sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.