Chương 954: Vết sẹo biến mất
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1212 chữ
- 2022-02-08 08:05:14
Đừng nói là Diệp Dĩ Nguy không hiểu được, ngay cả Viên Mục Dã cũng không thể đoán ra, nhưng dù sao cậu cũng là người ngoài cuộc nên mới có t8hể dùng lý trí để đối mặt với sự tồn tại của Khánh Nhi... Viên Mục Dã không trách Khánh Nhi đã hiểu nhầm mình, bởi vì thật sự cậu muốn giết3 lão cáo già đó, cậu cũng không thể thuyết phục Diệp Dĩ Nguy đối xử tốt hơn đối với Khánh Nhi, bởi vì làm như vậy rất tàn nhẫn với anh ta. 9
Dường như trong chuyện này chỉ có lão cáo già đó mới là người nhìn thấu đáo nhất toàn bộ sự việc, vì vậy lão ta mới có thể nói với 6Khánh Nhi rằng:
Dù quá khứ hay tương lai, con cùng với Diệp Dĩ Nguy sẽ chẳng thể nào gặp nhau.
Chiều hôm đó, Viên Mục Dã dẫn Náo 5Náo đến thăm Khánh Nhi, không ngờ vừa đến cửa thì cậu đã nghe thấy tiếng cãi nhau kịch liệt ở bên trong, Viên Mục Dã nghe thấy Khánh Nhi kích động nói:
Anh nói dối! Cha sẽ không làm như vậy! Anh lừa tôi!
Viên Mục Dã hỏi:
Anh nói với cô ấy rồi à?
Diệp Dĩ Nguy gật đầu:
Nói rồi, sự thật vốn là như vậy, tại sao phải lừa cô ta chứ? Chẳng có ai trên thế giới này có nghĩa vụ bảo vệ sự yếu đuối của cô ta cả...
Viên Mục Dã nghe xong bèn thở dài:
Chuyện này quả thực hơi khó chấp nhận đối với cô bé, còn hai ngày nữa sẽ tổ chức tang lễ, nếu như cô ấy vẫn như vậy... Bên phía Chu Tử Cường sẽ không dễ nói chuyện như thế đâu.
Trong nhà xác, thi thể lão cáo già đang nằm thẳng tắp ở nơi đó, Viên Mục Dã nhìn vết thương trên cổ đối phương và đoán rằng người ra tay lúc đó vừa nhanh vừa tàn nhẫn, hơn nữa nhìn vết bầm trên má thì hẳn là lão già này bị người ta bịt miệng rồi giết ngay chỉ bằng một nhát dao.
Diệp Dĩ Nguy nhìn thi thể của cha ruột mà lạnh lùng hừ một tiếng:
Nếu tôi là Chu Tử Cường, tôi nhất định phải đánh đập cái xác này ba ngày... Làm sao có thể để lão ra đi đẹp đẽ như vậy?
Viên Mục Dã biết Diệp Dĩ Nguy là một người khẩu xà tâm Phật, mặc dù anh ta cực kỳ căm hận cha của mình, nhưng Diệp Dĩ Nguy lại chưa từng nảy sinh ý muốn giết ông ta như Viên Mục Dã và Chu Tử Cường... Không những thế, Viên Mục Dã còn phát hiện Diệp Dĩ Nguy rất cẩn thận khi khâu vết thương trên cổ lão cáo già, có thể nói là còn hơn cả thêu hoa.
Diệp Dĩ Nguy trầm giọng, nói:
Cậu không nói thì tôi cũng quên mất, sáng nay Chu Tử Cường đến tìm tôi, gã bảo tôi phải khâu xác của lão già đó cho thật tốt.
Viên Mục Dã gật đầu:
Được rồi, lát nữa tôi sẽ đi với anh qua đó... Để Khánh Nhi ở một mình trong phòng có ổn không?
Diệp Dĩ Nguy cố ý trả lời thật to:
Làm sao? Cậu sợ cô ta nghĩ quẩn à? Yên tâm đi, nếu như vậy mà đã nghĩ quẩn thì cô ta cũng không phải là con ruột của lão già kia rồi.
Tôi không muốn nghe những thứ này... Là các người đã giết cha, tôi hận các người đến chết!
Khánh Nhi hét lên một cách cuồng loạn.
Có lẽ do nghe thấy giọng của chủ nhân, Náo Náo ở dưới đất đột nhiên lo lắng rồi gãi gãi cửa phòng, Viên Mục Dã cực chẳng đã đành phải đẩy cửa bước vào, sau đó hơi lúng túng nói:
Thật xin lỗi, Náo Náo muốn tìm chủ nhân nên tôi trả nó về đây.
Khánh Nhi vừa nhìn thấy người đến là Viên Mục Dã, sắc mặt cô ta càng trở nên khó coi, cô ta không thèm nhìn Náo Náo mà tiến vào phòng ngủ rồi đóng sầm cửa lại, Náo Náo vừa muốn chạy về phía chủ nhân thì đã bị nhốt ở bên ngoài, con vật nhỏ lập tức kêu ẳng ẳng liên tục...
Tại sao tôi lại phải lừa cô? Ông ta là người cha tốt của cô chứ không phải tôi! Nếu có thể, tôi thà chết ngay khi mới sinh ra, thế vẫn tốt hơn cả trăm nghìn lần là có một người cha khốn nạn đến vậy...
Diệp Dĩ Nguy nói với giọng trầm trầm, như thể đang cố gắng kiềm chế tâm tình của mình.
Anh... Anh dám bịa chuyện để ngụy biện cho Viên Mục Dã à? Tại sao tôi có thể có một người anh trai như vậy chứ?
Khánh Nhi tức giận hỏi.
Không ngờ Diệp Dĩ Nguy lại hừ lạnh:
Thật xin lỗi... Tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ có một cô em gái như cô. Còn về phần Viên Mục Dã, chuyện này chẳng liên quan quái gì đến cậu ấy cả, lão già đó vì muốn trói buộc tôi nên mới trói người ta về! Còn nữa, cậu ấy không tự ngã gãy chân mà bị gãy trong lúc giúp tôi chạy trốn! Sự thật rất tàn khốc, nhưng tôi vẫn muốn tin vào sự thật, nếu không tôi sẽ vĩnh viễn là một đứa ngốc sống trong giấc mơ.
Một lúc sau, vết thương trên cổ lão cáo già đã được khâu lại vuông vắn, đúng lúc này, chuyên gia phụ trách trang điểm đi đến, anh ta liếc nhìn thi thể và nói:
Giúp tôi một tay, trước tiên thay quần áo.
Diệp Dĩ Nguy ở bên cạnh làm như không nghe thấy, Viên Mục Dã đành phải đi qua giúp đỡ, cậu và chuyên gia trang điểm chuẩn bị đổi một bộ áo vest màu đen.
Khi chuyên gia trang điểm nhìn thấy dấu vết trên thi thể đã biến mất, anh ta lắc đầu nói:
Đổi quần áo muộn quá, tôi nghe những người già nói, nếu đổi áo liệm quá muộn thì người chết không thể mang theo bộ quần áo này...
Người chết thành tro, Viên Mục Dã đương nhiên không tin vào cái thuyết gọi là không thể mang theo quần áo, nhưng khi cậu giúp chuyên gia trang điểm cởi quần áo trên thi thể, một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Viên Mục Dã, sau đó cậu lập tức ngẩng đầu nhìn Diệp Dĩ Nguy.
Chuyên gia trang điểm vẫn đang tự mình nói chuyện với mình, chắc từ bé đến giờ anh ta làm việc nhưng rất hiếm khi có người ở bên cạnh, vì vậy lúc này mới tranh thủ nói đủ mọi thứ. Tiếc là Viên Mục Dã chẳng có lòng dạ nào để nghe cả, cậu cứ nhìn chằm chằm vào phần da bụng trơn nhẵn của thi thể...
Diệp Dĩ Nguy thấy sắc mặt của Viên Mục Dã khác lạ nên nghi ngờ nhìn về phía cậu, kết quả là anh ta cũng sững sờ tại chỗ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.