Chương 955: Có khách đến


Viên Mục Dã giật mình:
Ý anh là thi thể này không phải...


Diệp Dĩ Nguy dùng mắt ra hiệu Viên Mục Dã dừng lại khôn8g nói nữa, trong nhất thời có vô số mây đen lơ lửng trong lòng hai người, nếu người chết đêm đó chỉ là một thế thân của lã3o cáo già kia, vậy sau khi họ quay về nước Mỹ... Sẽ có điều gì đang chờ đợi họ?
Đương nhiên, chuyện này không thể trách Diệp Dĩ Nguy và Khánh Nhi được, dù sao hai người họ xuất hiện ở tang lễ đã là quá tốt rồi, còn về những chuyện khác thì đương nhiên là để Chu Tử Cường đứng ra giải quyết...
Thấy người họ Mục không nói thêm gì nữa, Chu Tử Cường bèn mời người bác sĩ lúc trước đã khám chân cho Viên Mục Dã ra và bảo:
Bác sĩ Lý đây là bác sĩ riêng của ngài K, sau đây xin mời ông ấy giải thích cho mọi người tình trạng sức khỏe của ngài K trước khi tử vong.

Nếu chuyện này xảy ra mấy ngày trư9ớc, Viên Mục Dã chắc chắn sẽ nói sự thật cho Chu Tử Cường biết và bàn bạc với gã để tìm ra biện pháp đối phó... Nhưng bây 6giờ Viên Mục Dã cảm thấy Chu Tử Cường cũng không thể tin, nếu tùy tiện nói chuyện lão cáo già chưa chết cho gã biết, có kh5ả năng sẽ gây nguy hiểm cho Diệp Dĩ Nguy và Khánh Nhi.
Nhưng nếu không nói ra thì chuyện tiếp theo sẽ rất phiền phức, lão cáo già đó rõ ràng không chết nhưng lại vẫn giả chết, chẳng qua là hai giọt máu của lão còn nằm trong tay Chu Tử Cường. Khánh Nhi đương nhiên không cần phải nói, cô ta là thứ quý giá nhất mà lão nuôi nấng từ nhỏ, còn Diệp Dĩ Nguy là điểm yếu của lão, nếu Diệp Dĩ Nguy xảy ra vấn đề, lão cáo già sẽ thật sự chặt đứt thứ có thể kéo dài tính mạng cho bản thân.
Chu Tử Cường vừa dứt lời, Viên Mục Dã đã thấy A Bưu bị hai người áp giải đến, nhưng lúc này cánh tay máy của gã đã biến mất, vai phải của A Bưu vẫn đang chảy máu, hiển nhiên là vừa bị người ta tháo xuống...
Viên Mục Dã hiểu rằng A Bưu bị oan, nhưng chuyện đã đến nước này, Chu Tử Cường rõ ràng là muốn A Bưu làm một kẻ chết thay, vì vậy chẳng ai có thể cứu gã được.
Bởi vì tính toán đến chuyện xung quanh toàn là tai mắt của Chu Tử Cường, tuy rằng không cần cẩn thận như lúc lão cáo già vẫn còn ở khu nghỉ dưỡng, nhưng vẫn phải có sự đề phòng, vì vậy Viên Mục Dã không tiện bàn luận chuyện này với Diệp Dĩ Nguy.
Tuy nhiên, giữa hai người họ đã có sự ăn ý, cả hai đều lựa chọn không nói và chỉ yên lặng theo dõi xem có gì bất ngờ xảy ra hay không để còn chuẩn bị tùy cơ ứng biến... Nếu lão cáo già kia chưa chết, Viên Mục Dã đương nhiên không cần phải lo lắng vấn đề của Khánh Nhi nữa, ít nhất cậu không còn cảm thấy cô ta đáng thương nữa.
Đại diện của ba gia tộc khác còn dễ nói, chắc bọn họ chỉ đến đây xem trò vui, nhưng thành viên gia tộc Bích của lão cáo già hiển nhiên là có mục đích khác, có một người họ Mục tự xưng là luật sư của gia tộc đứng ra đầu tiên.
Người họ Mục này trầm giọng, nói:
Tôi muốn xem giấy chứng tử của ngài K do nước S cấp...

Khi Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy quay về, Khánh Nhi đã đi ra khỏi phòng, cô ta đang dẫn Náo Náo ra ngoài đi dạo. Lúc Khánh Nhi nhìn thấy hai người thì đã mất đi sự nhiệt tình trước đây, cô ta quay mặt sang một bên rồi làm như không thấy...
Thấy thái độ hiện tại của Khánh Nhi, Viên Mục Dã cũng không chủ động tiến đến chào hỏi như trước đây nữa, cậu lựa chọn yên lặng rời đi. Còn về phần Diệp Dĩ Nguy... anh ta lại càng không có ý định nói chuyện với cô em gái này.
Chu Tử Cường đứng bên cạnh lạnh lùng bảo:
Ông Mục, ông không cảm thấy yêu cầu này rất buồn cười sao? Ngài K có thân phận gì? Ngài ấy có thể để lại dấu vết ở đây sao? Hơn nữa, cho dù có là chính ông chết ở chỗ này, cũng chưa chắc đã tìm đến cảnh sát để lấy giấy chứng tử đúng không?

Nghe xong câu này, sắc mặt của người họ Mục trở nên rất khó coi, nhưng ông ta có vẻ hơi e ngại Chu Tử Cường và lại còn bị nói đến nghẹn họng không trả lời được, vì vậy tiếp đó người họ Mục này không nói câu nào nữa... Theo lý thuyết, vào lúc này Diệp Dĩ Nguy và Khánh Nhi phải đứng ra trả lời những câu hỏi của khách, nhưng hai anh em họ đều giữ một khuôn mặt lạnh lùng chẳng hề có phản ứng gì với chuyện này.
Sau khi A Bưu bị áp giải đến, ánh mắt gã tràn đầy lửa giận, nhưng miệng của A Bưu đã bị dán băng dính nên không thể nói được, gã chỉ có thể liên tục phát ra những âm thanh ú ớ...
Chu Tử Cường thấy vậy bèn cầm một khẩu súng lục đã nạp đạn từ một tên thủ hạ, sau đó dí vào đầu A Bưu rồi trầm giọng, nói:
Tôi biết cậu cho rằng cái chết của ngài K không liên quan đến mình, nếu cậu cảm thấy bị oan thì hãy tự mình xuống nói với ngài ấy đi!

Hai ngày sau, tang lễ của lão cáo già được tổ chức đúng hạn, ngày hôm đó có rất nhiều người ngoài đi đến khu nghỉ dưỡng, Chu Tử Cường cố tình sai người theo sát Diệp Dĩ Nguy và Khánh Nhi, bề ngoài trông như bảo vệ nhưng thật ra là sợ bọn họ lợi dụng sự hỗn loạn để chạy trốn.
Trong vai một cặp trẻ mồ côi của lão K, Diệp Dĩ Nguy và Khánh Nhi luôn có mặt ở đám tang để cảm ơn các vị khách, còn Viên Mục Dã thì đứng sau lưng hai người và cẩn thận quan sát đám người đủ các thể loại với những mục đích riêng này...
Bác sĩ Lý lấy một bệnh án ra đặt trước mặt mọi người và nói:
Đây là báo cáo về phẫu thuật suy thận trước đây của ngài K, người con trai lớn của ngài ấy là cậu Diệp Dĩ Nguy đã ghép một quả thận cho ngài ấy, ngài K bất ngờ phát bệnh tại buổi đêm vào vài ngày trước, đến khi phát hiện thì người đã mất rồi.

Bác sĩ Lý nói xong bèn lui về phía sau, Chu Tử Cường bước lên thay thế:
Tôi biết các vị đều là bạn tốt của ngài K khi ngài ấy còn sống, mặc dù ngài ấy đã qua đời vì bệnh tật, nhưng chúng tôi cũng có trách nhiệm với cái chết của ngài ấy. Đặc biệt là trợ lý riêng của ngài K là A Bưu, gã chẳng biết gì khi ngài ấy phát bệnh, tội này rất đáng chết. Hôm nay tôi sẽ chấp hành gia pháp thay ngài K trước mặt mọi người!

Chu Tử Cường nói xong là nổ súng ngay, thi thể A Bưu lăn quay ra đất... Viên Mục Dã hơi không đành lòng nên ngoảnh đầu sang một bên, dù sao cũng là một sinh mạng, chết thế này thật sự không đáng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.