Chương 964: Ẩn nấp
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1016 chữ
- 2022-02-08 08:05:50
Viên Mục Dã cười xấu hổ:
Không có gì, tôi và A Bưu có gặp nhau vài lần, ngoại hình hai người giống nhau như vậy... là anh em sinh đôi à8?
A Hãn nghe Viên Mục Dã hỏi vậy thì sắc mặt trở nên âm trầm, hắn nói:
Hai chúng tôi là anh em ruột thịt.
Viên Mục Dã nói không sai, thị trấn tồi tàn này đang chờ được xây dựng lại, ở đây toàn là những ngôi nhà đổ nát, trên tường còn ghi chữ
Phá dỡ
rất to. Có điều nhìn những đồ vật trong sân thì không khó để nhận ra vẫn còn nhiều người ở lại đây.
Lúc này Diệp Dĩ Nguy nhìn âu phục trên người Viên Mục Dã:
Hai chúng ta mặc như thế này quá nổi bật, phải thay ngay mới được.
Bây giờ chúng ta đi đâu?
Diệp Dĩ Nguy nhìn những tòa nhà lao vùn vụt qua bên ngoài cửa sổ.
Vấn đề này cũng làm khó Viên Mục Dã, bởi vì cậu cũng không biết nên đi đâu... Hơn nữa trên người họ không có tiền, cũng không có điện thoại, ngoài chiếc xe này ra thì chỉ còn lại người đang hôn mê ở phía sau kia.
Viên Mục Dã biết nếu Diệp Dĩ Nguy lại rơi vào tay lão 5cáo già, thì sau này sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội trốn thoát nữa, thế là cậu nhân lúc Tiết Phương xuống xe mà liếc mắt ra hiệu cho Diệp Dĩ Nguy, rồi quay đầu nói với A Hãn:
Giúp tôi một tay, đỡ người bị ngất này xuống đã...
Bởi vì lúc đó xe đã dừng lại trên địa bàn của lão K, lại thêm đám người canh gác đứng cách đó không đến năm mét nên A Hãn cũng không do dự, đứng dậy định kéo người bị Viên Mục Dã đánh ngất xuống xe.
Viên Mục Dã tức giận nói:
Đại ca à, đã đi ăn xin còn đòi xôi gấc hả?
Kết quả khi Viên Mục Dã nhìn rõ thứ trong tay mình thì cũng xấu hổ, nói:
Người ta chỉ phơi mấy bộ này ở ngoài... có để mặc là tốt rồi, nếu không hai chúng ta đổi lại?
Gần đây nghề vệ sĩ hẻo thế à? Sao ngay cả điện thoại cũng không có thế?
Diệp Dĩ Nguy không nhịn được móc mỉa.
Viên Mục Dã cười nói:
Cho dù có điện thoại cũng không dùng dược, nếu không vị trí hiện giờ của chúng ta sẽ bị phát hiện ngay! Đi, đến phía trước xem sao, hình như đây là một khu dân cư...
Trong lòng Viên Mục Dã hiểu rõ, nếu như cứ tiếp tục chạy thẳng thế này thì chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ đuổi kịp họ... thế là cậu quyết tâm liều mạng. Đầu tiên là tắt đèn xe trong chốc lát, sau đó nhanh chóng rẽ vào một con đường nhỏ không biết tên.
Sau đó Viên Mục Dã dừng hẳn xe tắt máy, đứng yên trong con ngõ nhỏ không có ánh đèn đường, cho nên đám truy binh kia tạm thời không phát hiện ra tung tích của bọn họ, từng chiếc từng chiếc xe phóng qua...
Diệp Dĩ Nguy nhìn A Hãn bị rơi xuống đất thì lắc đầu nói:
Cú này nặng đấy...
Viên Mục Dã vừa lái xe vừa thở dài:
Cũng đâu còn cách nào, ai bảo hắn sống chết không chịu buông chứ?
Viên Mục Dã nói:
Trước hết phải chặt cái đuôi kia đi đã!
Diệp Dĩ Nguy quay đầu nhìn lại, phát hiện có chiếc xe đang lái hết tốc độ về phía bọn họ...
Lúc đó Viê3n Mục Dã không hiểu hết ý nghĩa của câu nói ấy, đến tận khi chịu thiệt trong tay A Hãn cậu mới thực sự hiểu hàm nghĩa của câu nói này. 9
Cứ thế, A Hãn lái xe đến một khu công nghiệp được bảo vệ nghiêm ngặt thì dừng lại, một đám người tướng mạo chẳng hiền lành gì đ6ứng chặn ở cửa ra vào, dường như đang chờ Diệp Dĩ Nguy và Viên Mục Dã...
Không ngờ đúng lúc này Diệp Dĩ Nguy đột nhiên đá Tiết Phương đang đứng trước cửa vào người A Hãn, hai người theo quán tính ngã về sau, Diệp Dĩ Nguy nhân cơ hội đóng cửa xe mà lúc này Viên Mục Dã đã sớm ngồi vào vị trí ghế lái, đạp chân ga lái xe đi thẳng...
Mặc dù A Hãn nhanh chóng đẩy được Tiết Phương trên người mình ra sau đó nhảy lên bám được vào kính chiếu hậu. Nhưng Viên Mục Dã lập tức đánh lái gấp sang bên trái hất A Hãn bay ra ngoài.
Diệp Dĩ Nguy nhìn bộ đồng phục trong tay Viên Mục Dã rồi gượng cười, nói:
Thôi, phong cách đó tôi không mê nổi.
Sau đó hai người thay quần áo, Viên Mục Dã tiện tay ném luôn hai bộ đồ của họ vào trong sân, cũng coi như một chút bồi thường cho nhà này, sau đó hai người nhìn nhau rồi cùng lắc đầu chán nản...
Viên Mục Dã nhìn xung quanh rồi cười bảo:
Chuyện này quá đơn giản, anh chờ ở đây...
Viên Mục Dã nhảy qua bờ tường vào trong sân của một ngôi nhà gần đó... Không lâu sau cậu đã ôm hai bộ quần áo ra ngoài.
Nhanh cởi âu phục trên người anh xuống! Thay cái này vào...
Viên Mục Dã vừa nói vừa cởi đồ của mình ra.
Diệp Dĩ Nguy dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn bộ đồ Viên Mục Dã đưa cho mình, một cái áo hồng và một chiếc quần jean màu xanh lam:
Không có cái khác à?
Viên Mục Dã thấy vậy bèn nhanh chóng nói với Diệp Dĩ Nguy:
Xuống xe, nếu chúng ta còn lái chiếc xe này thì không bao giờ thoát khỏi bọn chúng đâu.
Diệp Dĩ Nguy lục lọi trên người gã bị hôn mê một lúc thì tìm được một khẩu súng và ít tiền lẻ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.